Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 61: Vào Cố phủ



Ngoài Ngu thành hai mươi dặm có nơi gọi là Kê Trảo Sơn, nơi này được gọi như vậy là do nó cũng không quá cao và dốc, trên núi thực vật xanh um tươi tốt, chim bay cá nhảy kịch liệt, thường nghe nói có người đến gần đó, muốn đi qua núi, cuối cùng lại mất tăm mất tích, cũng có kẻ may mắn từ dưới miệng mãnh thú trốn thoát được, lúc sau liền có rất ít người lên núi đó.

Chẳng qua Kê Trảo sơn kia tài nguyên phong phú, thật ra có mấy hộ công phu rất cao đến săn bắn, luôn mang theo con mồi vào thành đổi lương thực cùng vải vóc. Cũng có người được những hộ săn này cứu, sau khi xuống núi trở về thành liền tin đồn bốn phía, hơn nữa trên phố người kể chuyện đem việc trên núi khuyếch đại kéo thành một trường đoạn, trong lòng mọi người liền đem những người đó trở thành đại hiệp.

Ngô Đại có lẽ là trước kia đã định đi Kê Trảo sơn tìm những người đó đi học võ công, chính là lúc ấy dưới hắn còn có bọn Xuyên Hổ dựa vào hắn là lão Đại, hắn nếu đi rồi, ba người này còn lại thật dễ bị khi dễ, hơn nữa Ngô Đại vẫn còn nhỏ, trong lòng cũng sợ hãi, một là sợ lên núi một đi không về, còn chưa thấy mấy hộ săn bắn đã bị lão hổ tha đi rồi, hai là lại sợ tìm không được những người đó, phải tự mình phải quay về, Dưỡng Tể viện sợ là sớm không còn, lúc đấy vẫn do do dự dự, ai cũng chưa nói ra, liền đem chuyện đó chôn ở đáy lòng.

Hiện giờ Lâm Vong muốn đi Cố Nhị gia quý phủ làm trù lang, Ngô Đại một là tự trách chính mình sơ suất, nếu không bọn họ còn có thể khoái khoái lạc lạc mở tiệm cơm, phần còn lại là đề phòng Cố Nhị gia, sợ Lâm Vong bị ép buộc chịu khi dễ, trước tiên liền muốn bản thân có võ công, vậy có thể bảo hộ Lâm Vong, không để người khác khi dễ hắn, cho nên khi Lâm Vong hỏi bọn hắn về sau có dự tính gì, ý tưởng bị Ngô Đại chôn ở đáy lòng nhiều năm rốt cục cũng xông ra, mà hiện giờ đã không còn đắn đo nữa.

“Ta muốn đi Kê Trảo sơn!” Ngô Đại kiên định nhìn Lâm Vong.

Lâm Vong cũng không biết chuyện Kê Trảo sơn, cho nên hắn mờ mịt một lát, nhưng những người khác nghe xong liền giật nảy mình, ngay cả Trần Thăng là người bên ngoài cũng biết tin đồn về Kê Trảo sơn.

“Ngươi điên rồi?” Trần Thăng nhíu mày, cũng đoán được Ngô Đại cực kỳ muốn đi tìm người học võ công.

Bọn Xuyên Hổ một biểu tình kinh hách nhìn Ngô Đại, lao nhao lên khuyên can hắn.

Lâm Vong làm động tác ra hiệu dừng lại, hỏi: “Kê trảo sơn ở đâu?”

Mọi người biết Lâm Vong đến Ngu thành không bao lâu, vì thế giải thích cho hắn: “Kê Trảo sơn thật ra cách ngoài thành hai mươi dặm, chính là ngọn núi nhiều mãnh thú thường lui tới, rất là nguy hiểm.”

Lâm Vong phản ứng cùng những người khác giống nhau, kinh ngạc nhìn Ngô Đại, thanh âm không tự giác nâng cao: “Ngươi đi nơi đó làm gì?”

Ngô Đại nhấp hé miệng: “Trên núi có một ít hộ săn bắn, võ công rất là cao, ta định đi theo bọn họ học võ công, ngày sau sẽ không bị người khi dễ.”

“Ừm.” Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, cũng không biết nên khuyên như thế nào, nghĩ nghĩ, lên tiếng: “Trong thành không phải có võ quán sao ngươi nếu muốn học võ đến đó cũng được, làm gì lại phải lên núi?”

Ngô Đại lắc lắc đầu: “Võ quán dạy chỉ là mấy thứ khoa chân múa tay, không có giá trị, bọn người ở võ quán cũng không dám lên Kê Trảo sơn.”

“Vậy ngươi chỉ là một đại hài tử, đi chỗ đó chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?”

Trong đáy lòng Ngô Đại, nghe không vào nhất là Lâm Vong gọi hắn “Hài tử”, hắn vốn là quyết định chú ý cùng thật là có bản lĩnh nhân học công phu, hiện giờ nghe Lâm Vong nói như vậy, càng làm cho hắn tuyệt đối không đổi ý.

Lúc sau, mọi người thay phiên nhau khuyên nửa ngày, Ngô Đại chính là chết sống không lay chuyển, sau lại rõ ràng ngậm miệng không nói lời nào nữa, mấy người không thể làm gì, cũng đành theo ý hắn.

Tam Thủy nói chuyện khó khăn nhất, cũng không muốn tìm việc dựa vào miệng, hơn nữa hắn luôn phòng bếp hỗ trợ Lâm Vong, tự nhận khả năng cũng không tệ, vì thế sinh ra ý muốn làm đầu bếp trong đầu, Tứ Cẩu tử cũng hiểu được làm đầu bếp có thể kiếm tiền, liền suy nghĩ giống như Tam Thủy.

Xuyên Hổ không thích khói dầu ở phòng bếp, dù sao cảm thấy có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình là được, liền tính toán đi theo Tam Thủy, chẳng qua có thể để cho hắn ở tiệm cơm chạy tới chạy lui ở đại sảnh là được.

Tất cả mọi người đều dự định ổn, Lâm Vong đầu tiên là cho Trần Thăng số tiền để hắn hồi hương, Trần Thăng cũng không phải không biết xấu hổ đòi nhiều, hắn ít nhất còn có chút cốt khí, nghĩ lấy đủ phí dụng là được, hắn trên đường đi qua thành trấn khác, có thể dựa vào viết hộ thư tín kiếm chút tiền. Trần Thăng trước khi đi đối với Lâm Vong dập đầu ba cái, nói lời đa tạ xong cũng không nhiều lời.

Lâm Vong chuẩn bị cho Ngô Đại thêm thân xiêm y, buộc một chủy thủ phòng thân, mang đủ nước cùng lương khô, sợ hắn lên núi tìm được hộ săn bắn rồi người ta lại không thu nhận hắn, Lâm Vong lại đặt mua mấy thứ lễ vật cho hắn, Ngô Đại trước khi đi, Lâm Vong còn khuyên nhủ: “Ngươi đây là cần gì làm khổ mình chứ? Ta mấy ngày nay cũng nghe người khác nói về Kê Trảo sơn, nơi đó thật sự rất nguy hiểm.”

Ngô Đại giũ lên túi hành lý, ra vẻ thoải mái nói: “Ngươi nghe lời khuyếch đại rồi, vài năm nay người lên núi nhiều lên, mọi người đều ăn không no bụng, chỉ có thể bí quá hoá liều, có khi mười người đi cùng nhau, cũng có thể mang theo thú săn trở về, hiện giờ Kê Trảo sơn đã muốn không còn nguy hiểm như trước nữa.”

“Ngươi cũng nói đó là mười người đi, nhưng ngươi chỉ có một người!”

“Ta phía trước đuổi kịp nhóm người lên núi hỏi thăm này vị trí của hộ săn bắn, bọn họ hàng năm săn bắn đều ở lại nơi đó, chung quanh mãnh thú nhất định không nhiều lắm, ngươi không cần lo lắng.”

Lâm Vong thở dài: “Vậy ngươi nhớ bảo trọng, nếu ở lại trên núi để người báo tin trở về, nếu ngươi trở về thành cũng làm cho người ta gửi cái lời nhắn cho ta cùng bọn Xuyên Hổ.”

“Ta hiểu rồi.” Ngô Đại nặng nề gật đầu, trước khi đi, hắn cũng quỳ trên mặt đất dập đầu với Lâm Vong, túi hành lý đeo sau lưng, là Lâm Vong vì hắn mua lễ vật tặng hộ săn bắn, đè nặng lên vai Ngô Đại, hắn cảm thấy được phía sau lưng một mảnh lửa nóng, lòng đều nóng lên.

Mấy người Xuyên Hổ đang ở bên cạnh khóc lóc sướt mướt, đều tiến đến dặn hắn phải cẩn thận.

Chờ Ngô Đại đi rồi, cũng nên an bài cho mấy người Xuyên Hổ, Lâm Vong hỏi thăm một tửu lâu danh tiếng không tồi chất lượng hạng thường, đem người tặng qua đó, lão bản tửu lâu ngay từ đầu đương nhiên không cần, ghét bỏ xuất thân của bọn Tam Thủy, sợ tay chân không sạch sẽ, Lâm Vong lợi dụng công thức làm bánh trung thu làm điều kiện trao đổi, lão bản kia cũng nghe qua chuyện của Lâm Vong, trong lòng liền đoán tiệm của hắn mua phải dầu não người hại chết người, ngày sau cửa tiệm sợ là không mở nổi nữa, Lâm Vong nếu rời đi, hắn lại học được công thức bánh trung thu, ngày sau nhất định có thể kiếm nhiều tiền, hơn nữa mấy người Xuyên Hổ chỉ là học nghệ, trừ bỏ bao ăn ra, cơ hồ không cần phải cho tiền hàng tháng, nếu là bọn họ làm tốt, lão bản coi như có thêm mấy hạ nhân, nếu làm không tốt, qua mấy ngày nay liền bọn hắn đuổi đi.

Lão bản tửu lâu nghe lời Lâm Vong nói xong quả nhiên vui vẻ đồng ý, Lâm Vong cũng không phải ngốc, trước đó liền đoán được tâm tư đối phương, hắn nếu hỗ trợ an bài mấy đứa nhỏ, lại không thể chỉ làm vẻ bên ngoài, vì thế cố ý nói: “Ngươi cũng biết tiệm ta xảy ra chuyện đó, ngày sau cũng không mở được nữa, mấy tiểu huynh đệ này vào lúc ta nguy nan vẫn luôn trợ giúp ta, thái độ làm người rất là chân thành, làm phiền lão bản tốn nhiều tâm tư chỉ điểm một phần, ta ngày sau đi Cố Nhị gia quý phủ làm trù lang, sợ là cũng khó đi qua một chuyến được.”

Lão bản kia vừa nghe Cố Nhị gia, cả người sửng sốt, theo bản năng nói: “Chính là Cố Nhị gia kia?”

Lâm Vong cười hỏi lại: “Ngu thành còn có Cố Nhị gia thứ hai?”

“Đều nói Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc, Lâm lão bản ngày sau ở dưới trướng Cố Nhị gia làm trù lang chính là có tiền đồ.” Lão bản muốn hỏi về quan hệ giữa Lâm Vong cùng Cố Nhị gia, nhưng hỏi trắng ra lại không tốt, đành nói bóng gió vài câu.

Lâm Vong đến đó thì dừng, cũng không nhiều lời.

Ở trong lòng Lâm Vong, công thức làm bánh trung thu không tính là cái gì, nhưng trong lòng mấy người Xuyên Hổ như vậy đã như là bảo bối rồi, bọn họ nghĩ nếu là người khác có tay nghề thế này, sớm tự giấu cho mình, không để người khác học được, huống chi Lâm Vong lại chủ động đưa ra, vì để cho bọn họ ngày sau được sống tốt.

Mấy người Xuyên Hổ trước đó cũng không biết Lâm Vong sẽ vì bọn họ làm như thế, lập tức trong lòng chua xót vô cùng, vì còn mặt lão bản kia trướng đến đôi mắt đều đỏ lên, cố nén không khóc ra, lúc sau Lâm Vong cùng kia lão bản còn nói cái gì bọn họ cơ hồ đều không nghe được.

Đợi cho Lâm Vong quay về nhà lầu, ba người phốc phốc phốc, quỳ gối trên mặt đất, Tứ Cẩu tử lại nhắc đến chuyện thương tâm, ô ô ô khóc, hàm hàm hồ hồ nói ngày sau nhất định phải báo đáp Lâm Vong.

Khuyên bọn họ vài câu, cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, Lâm Vong nhìn mấy người, tựa hồ phía trước chưa từng nhìn kỹ qua họ, lúc này lời nói thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng: “Các ngươi theo ta cũng có một hồi, vẫn luôn cần cù và thật thà, lại chịu khổ nhọc, hơn nữa ta gặp chuyện không may các ngươi vẫn nghĩ biện pháp giúp ta, ta thật sự cảm kích.”

“Ngày sau chỉ còn lại có ba người các ngươi, Ngô Đại không ở bên cạnh trông giữ các ngươi, các ngươi cũng nên thu liễm một chút, ở tửu lâu của người khác làm học đồ, không cần cùng người khác xảy ra xung đột, mọi chuyện đều phải nhịn xuống, nhẫn nhịn nhất thời ngày sau học thành tài, thú thê sinh con sống một cuộc sống khoái lạc, các ngươi nếu chỉ vì xúc động nhất thời, để lão bản kia đem các ngươi đuổi đi, vậy nhóm các ngươi lại chỉ có thể quay về Dưỡng Tể viện, ngày qua ngày không tiền đồ.”

Mấy lời nói xuất phát từ nội tâm lại làm cho bọn Xuyên Hổ khóc lên.

Tứ Cẩu tử mặt đầy nước mũi nước mắt: “Lâm ca nhi, chỉ có ngươi là thật sự tốt với chúng ta.”

Song phương lại nói mấy câu, chờ ba đứa nhỏ đi rồi, chỉ còn Lâm Vong một người ở trong căn phòng trống rỗng, lòng hắn lúc này cũng như căn phòng này, thực vắng vẻ.

Mấy ngày sau xử lý việc vặt xong, Lâm Vong tìm được chủ cho thuê nhà Dương ca nhi, cùng hắn nói qua tình huống hiện tại, Dương ca nhi kia đã sớm biết chuyện của Lâm Vong, cũng đoán được hắn về sau không cần thuê nhà nữa, chẳng qua Lâm Vong cách kỳ hạn còn mấy tháng, Dương ca nhi nghĩ Lâm Vong muốn tìm hắn thu bạc lạc, tiên phát chế nhân nói một tràng dài, còn nói Lâm Vong buôn bán không tốt, liên lụy đến căn nhà đó của hắn ngày sau cũng không cho thuê được.

Lâm Vong vốn không nghĩ có thể thu lại tiền, cũng lười cùng hắn tranh, cùng hắn nói câu cáo biệt, rồi rời đi.

Sáng sớm ngày mười lăm, Lâm Vong kéo một rương hành lý, ngồi xe đi đến Cố phủ, Cố phủ kia cũng không ở thành Bắc, mà là ở thành Đông, nơi quý giá nhất của thành này tất nhiên là phía Đông.

Cửa của Cố phủ ở thành Đông, cách xa Thanh hà, người xa phu nghe nói Lâm Vong đi Cố phủ, liền rất khách khí, lúc xuống xe còn thay hắn đem rương xuống, để ở cạnh sư tử bằng đá.

Lâm Vong đi đến trước cửa, gặp một tòa nhà có hai mái hiên trích thủy, trên cửa cao treo bảng hiệu có hai chữ lớn “Cố phủ”, Cố phủ chiếm đất cực rộng, Lâm Vong nhất thời lại có chút chùn bước.

Chùn bước cũng chỉ trong chốc lát, Lâm Vong sửa sang lại y phục, đi tới đập cửa.

Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh: “Làm sao tới đây?”

Lâm Vong trả lời: “Tại hạ họ Lâm, quý phủ Nhị gia hẹn ta đến.”

Môn công sớm được Cố Tử Thanh phân phó, nói hôm nay sẽ có ca nhi họ Lâm đến, Cố Tử Thanh làm việc cẩn thận, mặc dù Lâm Vong đồng ý đến quý phủ của hắn làm trù lang, nhưng dù sao còn chưa ký khế ước, tùy thời đều có thể sinh ra chuyện xấu, cho nên Cố Tử Thanh cũng không nói rõ Lâm Vong là ai. Môn công chỉ nghe người bên ngoài nói là họ Lâm, lúc này vội vàng mở cửa, khách nhân đến là ca nhi tuổi còn trẻ, bộ dạng đẹp mắt, búi kiểu tóc đã thành thân, mang theo hành lý, bên người lại không có ai khác, trong lòng mặc dù tò mò chịu không được nhưng không hiển lộ trên mặt, nhiều lắm chỉ nhìn nhiều thêm mấy lần, lúc này đem người nọ mời vào đi, lại cho người ta hỗ trợ nâng rương vào.

Nghe cửa ở sau lưng chi nha một tiếng khép lại, Lâm Vong không tiếng động thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.