Trong tay Lâm Vong còn dư không đến một trăm tiễn, cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị bức bách đến tình cảnh này, ôm tâm trạng “sự đã rồi thôi đành vậy”, Lâm Vong cười khan vài tiếng mà lòng chết lặng.
Lâm Vong bước đi trên đường, đến Ngu Thành được mấy ngày rồi, tâm tình khác với trước đây, không còn ung dung dạo phố nữa, hiện giờ là đang chuẩn bị cho cuộc sống lâu dài sau này, quầy hàng nào Lâm Vong cũng phải nhìn một cái, hỏi một câu, dùng hết sức để thu được nhiều thông tin hơn, dạo qua nhiều quầy hàng, nhất thời không biết nên mua gì trước.
Đúng lúc đó, cậu đi tới trước một quầy hàng bán huân hương, Lâm Vong vỗ vỗ đầu, lẩm bẩm: “Mùi trong phòng quả thực người không thể ở được, phải mua một chút huân hương gì đó thôi”.
Người bán rong nghe thấy lời Lâm Vong nói, vội vàng mời mọc: “Tiểu ca, muốn loại hương gì? Quầy hàng của chúng ta tuy nhỏ nhưng không ít chủng loại đâu”.
“Phòng ta ở có mùi khó ngửi, mua hương gì thì tốt?”.
“Trông tiểu ca nói kìa, chúng ta bán hương liệu, có loại nào là không tỏa ra mùi thơm? Chủ yếu vẫn là tiểu ca thích mùi hương gì thôi”.
Lâm Vong không hiểu, nhưng đối với hương liệu Như Hoa có biết một chút, chỉ là không biết Như Hoa ở nhà Triệu viên ngoại, mùi hương cậu ngửi mỗi ngày có phải là hàng cao cấp hay không, lúc này cậu cũng không dám trả lời ngay, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào một lọ hương dùng giấy ráp cuộn quanh, nói: “Đây là huân đuổi muỗi à?”.
“Đúng vậy”. Người bán rong thấy Lâm Vong hỏi vậy, còn tường cậu thuộc gia đình giàu có nên không biết những người nghèo khổ bình thường dùng nhang muỗi, vì vậy liền giải thích: “Bên trong chứa lục bình và hùng hoàng*, đuổi muỗi là nhất đấy, chỉ là sợ tiểu ca không quen ngửi mùi này thôi”.
Lâm Vong biết là vì khi cậu ở nhà trọ từng ngửi qua, mùi đúng là hơi hắc, nhưng đuổi muỗi thì rất hiệu quả, cả đêm gần như không bị muỗi đốt, Lâm Vong nghĩ đốt cái này trong phòng cũng hay, mùi khó ngửi trong phòng chỉ dựa vào huân hương cũng không được, nếu không mùi thối và mùi thơm cùng kết hợp, ngược lại còn làm người ta khó chịu hơn.
“Cái này bao nhiêu tiền?”.
“Một tiễn một lọ”.
Lâm Vong vẫn muốn rẻ hơn, cố ý hỏi giá cả vài loại hương liệu khác, vì vậy lại chỉ bừa vào mấy thứ: “Cái này…cái này thì sao?”.
“Đây là bách độ hương, có thể đuổi côn trùng, mùi thơm mát lạnh, hai tiễn một khối…Đây là ngưng thần hương, dùng vào buổi chiều là tốt nhất, ngưng thần hương có mùi nhạt, cần dùng ngọc đun cách nhiệt…”.
Chỗ hắn ta trừ bán huân hương, còn có các loại huân lô (lò đốt hương) đủ hình dạng, hoặc một vài công cụ để đốt hương.
Vốn dĩ không định mua, không thể không biết xấu hổ mà hỏi quá nhiều, cuối cùng Lâm Vong mua mấy lọ huân đuổi muỗi lục bình hùng hoàng.
Lâm Vong nghĩ cái phản giường gỗ trơ trụi kia, bây giờ cũng không thể nào ngủ nổi, vì vậy cậu mua một tấm chiếu, lại đến hàng vải may chăn, cuối cùng còn lấy nốt mấy mảnh vải vụn, về nhà làm khăn vệ sinh, lau bàn cũng có thể dùng đến, nói đến vệ sinh, Lâm Vong lại mua thêm chổi, sau đó mua bát, đũa, đĩa và vại nước, trong phòng đến nồi nấu cũng không có, Lâm Vong muốn mua, nhưng giờ không còn đủ tiền, chỉ có thể chờ đến ngày mai cầm cố y phục mới mua tiếp được.
Mới bắt đầu thì không biết phải mua cái gì, giờ vừa mua liền không dừng lại được, tiêu pha như vậy một lúc, tiền trong tay nhanh chóng hết nhẵn.
Đến khi mua bán cũng hòm hòm, Lâm Vong sớm đã toát hết cả mồ hôi, trên người xách theo bao lớn bao nhỏ đủ thứ đồ đạc, đi trên đường vô cùng nặng nhọc.
Một chiếc xe lừa đỗ ở bên đường, nam nhân mặc áo choàng ngắn ngồi trên xe, gã thấy Lâm Vong như vậy liền lớn tiếng gọi: “Vị tiểu ca kia, có cần xe không?”.
Lâm Vong dừng lại thở gấp đáp: “Giá cả thế nào?”.
Người nọ nở nụ cười: “Tiểu ca muốn đi đâu?”.
Lâm Vong thầm nghĩ mình thực sự mệt đến mơ hồ rồi, bắt một chiếc xe mà cũng phải báo địa chỉ trước: “Sau ngõ Dương Nhữ”.
“Chỉ cần sáu tiễn”.
Thì ra Lâm Vong bất tri bất giác đã đi ra đến đường lớn, theo ước đoán của cậu, muốn trở về ít nhất là mất gần hai mươi phút, cậu xách theo đồ đạc, có thể còn chậm hơn, nhưng mà sáu tiễn cũng không hề rẻ, cậu lắc đầu: “Đắt quá, có xa lắm đâu mà sao những sáu tiễn chứ!”.
Lúc Lâm Vong nói chuyện, vô thức mang theo một chút khẩu âm địa phương, phu xe vừa nghe liền biết, vì vậy nói: “Ngu Thành chúng ta là kinh đô thứ hai, giá cả đương nhiên phải đắt, sáu tiễn đã là rẻ nhất rồi đấy”.
Lâm Vong vẫn lắc đầu: “Thế thì thôi, cũng không xa lắm, ta cứ chậm rãi đi về, tiết kiệm được sáu tiễn mua chút hoa quả ăn cũng tốt”.
Phu xe thấy Lâm Vong thực sự cất bước rời đi, gã rốt cuộc cũng muốn kiếm ít tiền, vì vậy vội gọi lại: “Năm tiễn, năm tiễn được chưa”.
Lâm Vong dừng bước, nói: “Hai tiễn”.
Người nọ kêu rên, ngữ khí mang theo chút chế giễu: “Tiểu ca thế mà cũng nói được, thoáng cái đã mặc cả xuống hơn phân nửa”.
Lâm Vong chẳng xi nhê gì, nhún nhún vai, người nọ thấy Lâm Vong như vậy, cắn răng một cái, vẻ mặt hết sức đau đớn nói: “Thêm một tiễn, ba tiễn thì đi”.
Trong lòng Lâm Vong cũng đã định là ba tiễn, chỉ là nếu cậu nói ba tiễn ngay từ đâu, phu xe nhất định sẽ đòi thêm.
“Đi”. Lâm Vong xoay người, đem đồ chuyển lên xe, sau đó cũng đặt mông ngồi xuống.
“Ngồi vững chưa, đi đây!”. Phu xe ngồi một bên, roi trong tay hạ xuống, chạy nhanh về sau ngõ Dương Nhữ.
Đi bộ mất khoảng hai mươi phút, ngồi xe thì không đến mười phút, lúc sắp đến nơi, Lâm Vong thấy có người ở chiếc xe bên cạnh đang múc nước đưa cho một người khác, trên chiếc xe lừa đó bày đầy thùng gỗ có nắp đậy.
Lâm Vong kêu phu xe bên kia chờ một chút, rồi ngẩng đầu ướm hỏi: “Bán nước à?”.
Phu xe ghìm con lừa dừng lại, người bán nước nọ theo tiếng gọi nhìn sang.
“Cảm phiền lát nữa đến sau ngõ Dương Nữ, ta mua nước”. Lâm Vong vốn định chờ một lát sau đó cùng đi, nhưng nghĩ lại thì vại nước mới mua còn chưa cọ rửa, vì vậy lại nói: “Ta đi trước, nếu ngươi đến mà không thấy ta thì ở đầu ngõ chờ một lát, ta về sắp đồ”.
Trên cổ người bán nước vắt một cái khăn, lúc này cầm lên lau mồ hôi, sau đó dứt khoát đáp: “Được!”.
Phu xe thấy Lâm Vong nói xong rồi, lại tiếp tục đánh xe, chốc lát đã đến đầu ngõ, ngõ nhỏ hẹp, phu xe đương nhiên không chịu đi vào, Lâm Phong hiểu chỗ khó của gã, nên không muốn đòi hỏi, đúng lúc này lại có người muốn đi xe, phu xe vội vàng giúp Lâm Vong dỡ đồ xuống, nhận tiền rồi kéo khách đi khỏi.
Lâm Vong lại bắt đầu xốc đồ lên đi về nhà, mở cửa, đem đồ đặt vào phòng xong, chưa kịp sắp xếp gì đã ôm cái vại mới mua chạy ra ngoài.
Đi tới đầu ngõ còn chưa thấy người bán nước qua, Lâm Vong sờ sờ bụi bặm trên cái vại mới, lại chạy về phía sau nhà.
Trong lúc này, mọi nhà đều đang bận rộn nấu cơm, rất ít người ở bờ sông, một số người khác là ngồi dưới bóng cây hóng mát, Lâm Vong ngồi xổm ở chỗ bậc thềm, cọ cái vại từ trong ra ngoài mấy lần, sau đó sợ người bán nước chờ lâu bỏ đi mất, liền vội vàng quay lại.
Lúc Lâm Vong quay lại đầu nghõ đã thấy người bán nước đang dựa vào cạnh xe nghỉ ngơi, vừa lau mồ hôi vừa thỉnh thoảng nhìn quanh ngõ.
“Này!”. Lâm Vong gọi một tiếng.
Người nọ giật mình, vai run lên, sau đó quay đầu lại thấy là Lâm Vong, mở miệng thật thà nói: “Tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta còn phải nhanh nhanh ra khỏi thành về nhà nữa”.
Lâm Vong gật đầu, vừa nãy chỉ lo đến nước, lại chưa hỏi giá cả, cậu chỉ vào cái vại mình đang ôm trong ngực hỏi: “Một vại nước này bao nhiêu tiền?”.
Người này thường hay bán nước ở xung quanh ngõ Dương Nữ, ai mua nước của hắn hầu như hắn đều quen mặt, hôm nay hắn mới thấy Lâm Vong xa lạ, liền đoán cậu mới chuyển đến đây, cho nên đối với câu hỏi của cậu cảm thấy không có gì kỳ quái, hắn nhìn cái vại của Lâm Vong, sau đó nói: “Hai tiễn”.
Trong lòng Lâm Vong cân nhắc một chút, cái vại hắn mua so với cái bình thì không lớn hơn là bao, nếu nói một người bình thường uống nước, không tính dùng để nấu cơm thì một vại nước ước chừng có thể uống trong hai ngày, nhưng mùa hè ra nhiều mồ hôi, dễ khát, có thể sẽ uống nhiều hơn một chút, hai tiễn cũng không tính là đắt. Vì Lâm Vong là người hiện đại, đóng tiền nước với cậu sớm trở thành lẽ tự nhiên, đó là lý do cậu cảm thấy hai tiễn không đắt, không biết người ở đây trước nay chưa từng đóng tiền nước, hơn nữa người nơi khác đến Ngu Thành làm buôn bán nhỏ hoặc tìm việc làm, đối với bọn họ, uống nước mất tiền còn là chuyện cực kỳ nhức nhối.
Mua nước xong, bê vại về nhà, chuyện đầu tiên khi bước vào nhà đó là ôm vại uống một ngụm nước lớn. Lâm Vong khát muốn chết rồi, cũng lười đun nước, hơn nữa cái chén mới mua còn chưa rửa, liền dứt khoát ôm vại uống luôn.
Trong quan niệm của Lâm Vong, cổ đại thì không có nhà máy ô nhiễm, múc bừa nước lên uống có khác gì uống nước suối đâu, nhưng thứ nước hắn uống này lại có mùi vị nhàn nhạt không thể nói rõ, không phải quá khó uống, nhưng cũng không ngon lành gì, Lâm Vong thở dài một hơi, tự an ủi mình là tại uống không quen.
Uống nước xong, Lâm Vong thu dọn qua loa căn phòng, quét tước bụi đất, rồi ra bờ sông múc nước lau bàn và ván giường một lượt, sau đó trải chiếu, cậu giũ đi giũ lại mấy lần, trong phòng sớm đã đầy muỗi vo ve, cứ như vậy một lúc, trên cổ cậu đã có bốn, năm nốt muỗi đốt, ngứa ngáy vô cùng.
Lâm Vong liền đốt huân muỗi, lúc này trời dần ngả sang màu đen, Lâm Vong sớm đã đói, nhưng không muốn làm nửa chừng, hôm nay cậu không mua gạo và rau củ, nên chắc chắn không thể tự nấu, vì vậy đi bộ trên đường mua hai cái bánh và một túi củ cải muối*, sau khi về nhà liền ăn hai thứ này lấp đầy dạ dày.
Cứ thế này, Lâm Vong thực sự nhanh chóng tiêu hết sạch tiền, trên người chỉ còn dư lại mấy đồng tiền lẻ, nhưng vì cậu biết y phục của mình còn có thể cầm được chút tiền nên không quá lo lắng.
Lâm Vong ngồi trên băng ghế ăn bánh với củ cải muối, cậu là trù sư, vốn dĩ rất nhạy cảm với thức ăn, bánh này không có gì đặc biệt, còn củ cải muối thì vượt xa dự đoán của Lâm Vong, củ cải muối giòn giòn nhai rất sướng miệng, mang theo một chút vị cay không dễ nhận ra, không phải vị cay vốn có của củ cải mà là một loại gia vị nào đó, tiếc rằng Lâm Vong không nếm ra được, nhưng có thể chắc chắn không phải từ quả ớt, hơn nữa ăn đến cuối cùng còn đọng lại vị ngọt, vô cùng ngon miệng, mà củ cải rất rẻ, hai tiễn một túi lớn, Lâm Vong quyết định mấy ngày sau phải dựa vào thứ này mà sống rồi.
Ăn xong, trời cũng đã tối, lúc này Lâm Vong mới nhớ ra mình chưa mua đèn dầu, bây giờ cũng không còn sớm, cậu vội vàng lau người, sau đó lên giường đi ngủ.