Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn!

Chương 11



Đàm Hạ Thụ tên trộm này, khốn nhiễu Hùng Bảo Bảo một đêm, hại cô mất ngủ.

Được rồi, lấy tư cách của một kẻ trộm mà nói, anh đích thực lợi hại.

Mặc dù không có bộ dạng của phường trộm cướp, nhưng mấy tháng qua, anh dần trộm đi tâm của cô, trộm đi giấc ngủ hàng đêm của cô, trộm đi lần đầu tiên yêu thương của cô, trộm đi chân dung người bạn trai trong tưởng tượng của cô.

Cô từ không nguyện ý cùng anh hẹn hò, đến cơ hồ ngày ngày cùng anh hẹn hò. Cô từ không thích anh chơi bời lêu lổng, đến thưởng thức tình thú trong cuộc sống của anh. Cô ghét cay ghét đắng hành động quỷ quỷ túy túy, kết quả cô lại có bạn trai là một tên trộm!

Còn có gì so sánh với chuyện này càng châm chọc hơn sao?

Bây giờ, cái tên cướp đáng giận này lại còn muốn kéo cô cùng đi làm trộm? Còn có gì so sánh với điều này càng hoang đường sao?

Cô tuyệt đối không đáp ứng! Anh nếu như không muốn "rửa tay chậu vàng" (Clair: ý là rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ như các cao thủ ngày xưa ấy), vậy thì chờ cô cùng anh chia tay.

Ừ, cứ như thế! Vào lúc trời hừng sáng, Bảo Bảo đã có quyết định.

Sau đó, một ngày mới bắt đầu.

7h đúng, cô mua bữa ăn sáng ở đạo trường chờ học sinh. Tám giờ trường bắt đầu học, học sinh là một đám người đã về hưu, các cô, các bác muốn rèn luyện thân thể. Chín giờ, chương trình học kết thúc, tiễn học sinh, về nhà giặt quần áo, quét dọn trong nhà.

Mười một giờ, điện thoại vang. Cho là tìm cô, ba ba nhận điện thoại, đổi y phục, đi ra cửa.

"Ba cùng chú Phương đi làm từ thiện."

Hùng Hoa Anh giơ lên chiếc túi bảo vệ môi trường, thật vui vẻ ra cửa, hoàn toàn không phát giác ra tâm sự nặng nề của con gái cưng.

Hai giờ chiều, Đinh Tử Nhu cười híp mắt tới. Cô mang đến một đống phiền phức, Bảo Bảo ngồi yên ở trên ghế sa lon xem tin tức.

Tử Nhu cười dài hỏi:

"Có muốn ăn khoai tây không?"

"Không."

"Hán bảo?" (Clair: Không biết là cái gì =.=)

"Không."

"Bắp ngô?"

"Không."

"Đàm Hạ Thụ?"

Bảo Bảo trừng cô một cái.

"Vui lắm sao?"

"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc..."

Đinh Tử Nhu tự cho là hài hước loạn cười.

"Cậu hôm nay mặt rất thối đó. Tối hôm qua ngủ không ngon? Mắt có quầng thâm ai..."

"Cậu hôm nay thật cao hứng sao."

Cười đến giống như sắc nữ.

Tử Nhu dùng một loại thanh âm vô cùng khả ái nói:

"Đúng a! Tử Nhu hôm nay thật vui vẻ đó ~~ "

Ừ ~~

"Cùng Kiều Đại Vĩ chia tay?"

Đinh Tử Nhu oa oa nói:

"Uy! Đừng có nguyền rủa bọn mình."

"Cùng hắn ở chung một chỗ mới là nguyền rủa, sớm muộn gì cả người, cả của đều mất."

Đinh Tử Nhu nhảy khỏi ghế sa lon, hí mắt đánh giá Hùng Bảo Bảo.

"Sách sách... Kể từ khi cậu cùng Đàm tiên sinh yêu thương, mình đã thật lâu không nhìn thấy cậu dữ tợn như vậy. Cậu hôm nay hỏa khí lớn như vậy, Tử Nhu quyết định giúp cậu giảm nhiệt."

Vừa nói lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

"Cậu làm gì? Gọi cho ai?"

Đinh Tử Nhu phất tay một cái, điện thoại chuyển sang tai kia, hướng về phía điện thoại di động nói:

"Đàm tiên sinh? Cứu mạng cứu mạng, người yêu của anh hung bạo —— a!"

Bảo Bảo đoạt lấy điện thoại.

"Đừng nghe cô ấy..."

Đô đô đô đô...

Di?

Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm điện thoại di động, Đinh Tử Nhu bật cười.

"Wow ha ha ha... Gạt cậu thôi. Xem cậu khẩn trương kìa, ha ha ha ha ha... Wow! Đau ~~"

Bị Bảo Bảo làm cho biết điều một chút ngồi trở về ghế sa lon, Tử Nhu nghiêm túc cho Hùng Bảo Bảo ý kiến ——

"Cậu hẳn là nên cùng anh ấy đi làm trộm một lần."

"Mình điên sao? A? Mình không muốn sống nữa? A? Mình giống loại người có thể làm chuyện đáng sỉ nhục này? A?"

Bảo Bảo phản ứng giống như là Đinh Tử Nhu đang nhục mạ cô.

"Đàm Hạ Thụ người này cũng thật là hay, trách trộm Arsène la bình, ha ha ha ha ha Hmm..."

Bỗng nhiên, Đinh Tử Nhu lại lặp lại một lần cử động cô vừa mới làm, cười đến ôm bụng, vừa cười vừa đập bàn, thiếu chút nữa té ra khỏi ghế salon.

"Nếu cậu không muốn ngồi trên ghế salon, mình có thể suy nghĩ để cậu nằm trên đất."

Những lời này của Bảo Bảo hữu hiệu làm cho Đinh Tử Nhu ngưng cười bắn trở về ghế salon.

"Khụ khụ!"

Cô thanh thanh cổ họng, hai tròng mắt lóe tia sáng, nhẹ nhàng mở miệng:

"Nếu là mình, mình sẽ đi. Đàm Hạ Thụ xem ra rất thông minh, mình có lòng tin anh ta sẽ không thất thủ, cậu có thể bình an trở về, anh ấy cải tà quy chánh, vẹn toàn đôi bên, trăm năm hảo hợp."

"Có còn hay không? Cậu đang làm thơ sao?"

Hùng Bảo Bảo hỏa khí càng lớn. Trên mặt của cô bắt đầu xuất hiện vẻ mặt như không nhịn được, theo thời gian trôi qua, áp lực của cô cấp tốc lên tới mức cơn bão số hai.

"Được rồi, thử nghĩ theo một góc độ khác xem, cứ coi như lúc các cậu ăn cắp bị phát hiện, kia không phải là cơ hội tốt để cậu thi triển công phu của mình?"

"Là sao? Đánh cảnh sát sao?"

"Ai..."

"Cảnh sát có súng cậu biết không?"

"Ách..."

Hùng Bảo Bảo mắt lộ ra hung quang.

"Mình luyện võ là vì muốn trộm đồ sao? A? A!"

Cô a đến khiến cho Đinh Tử Nhu che ngực, thất kinh.

"Không phải, lão Đại."

"Ngô."

"Bất quá cậu là bạn gái của một tên trộm, trong phi vụ trộm cắp cuối cùng của anh ta, thể nghiệm một chút cũng là không tệ a!"

"Nếu như anh ấy là hung thủ giết người, trong vụ giết người cuối cùng của anh ấy, mình cũng phải thể nghiệm một lần giết người sao? A? A! Đầu cậu đúng là hỏng mất rồi!"

Thật là, không nói với cô thì thôi, càng nói lại càng cảm thấy mình ngu ngốc.

"Vậy cậu quyết định làm sao bây giờ?"

"Tối nay tám giờ, mình muốn ngăn cản anh ấy."

"Nếu như anh ta vẫn muốn đi trộm?"

"Mình đánh bất tỉnh anh ấy!"

"A? A! A ~~"

Đinh Tử Nhu bỗng nhiên hiểu một chuyện —— Đàm tiên sinh làm trộm tất nhiên không tốt, nhưng có bạn gái như Hùng Bảo Bảo dường như càng hỏng bét!

Chuyện tình lãng mạn rốt cục cũng đã phủ xuống người Lão Đại, nhưng làm sao mọi thứ lại đều biến dạng cả rồi? Nói yêu đương hẳn là sầu triền miên, làm sao lão Đại lại có thể thô bạo hung ác như vậy? A ~~ không hổ là Lão Đại của cô, nói chuyện yêu đương cũng có khí phách như vậy!

"Lão Đại, ta sùng bái người!"

Đinh Tử Nhu ôm cổ Hùng Bảo Bảo.

"Cậu đừng có giỡn..."

Hùng Bảo Bảo phất tay đem Đinh Tử Nhu hất ra.

*****

Buổi tối tám giờ ——

Giống như là biết trước Hùng Bảo Bảo đến là để ngăn cản anh ăn cắp, sau khi Bảo Bảo lên xe, mới mở miệng nói một câu:

"Em muốn anh bỏ đi ý niệm trong đầu..."

Hạ Thụ lập tức cắt đứt lời của cô.

"Em biết người hôm nay chúng ta muốn trộm là người thế nào không?"

Sau đó anh bắt đầu trần thuật về tội ác của "Mục tiêu".

Sau khi Đàm Hạ Thụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trần thuật về tội ác của mục tiêu xong, quả nhiên không ngoài dự đoán, Hùng Bảo Bảo giận đến chửi ầm lên ——

"Loại cặn bã xâm chiếm tài sản của người nghèo, cho vay cắt cổ bức tử dân chúng hỗn trướng này, hẳn là nên tìm cảnh sát báo án!"

Bất quá, sự tức giận này của cô cũng không ngoài dự liệu của anh.

"Ai, em có điều không biết, những phần tử đổi trắng thay đen này, phía sau chỗ dựa cũng thật cứng."

Cho nên, Đàm Hạ Thụ lại tiếp tục hao tổn thêm mười lăm phút, hướng Bảo Bảo nói rõ những kẻ tội ác tày trời bại hoại như vậy, vì sao có thể tránh né khỏi sự chế tài của pháp luật, hơn nữa còn có thể vĩnh viễn vô cùng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục làm trái pháp luật, tiếp tục hại dân hại nước.

"Quá ghê tởm!"

Hùng Bảo Bảo mắng.

"Trên đời lại có người như thế, còn không bằng súc sinh!"

"Đúng vậy, tối nay chúng ta đi cho hắn chút giáo huấn nho nhỏ."

Di?! Bảo Bảo liếc nhìn anh một cái, anh đang cười; trong lòng tính toán biểu lộ ở khóe miệng khẽ nhếch —— cô bỗng nhiên có loại cảm giác nghi ngờ.

"Tất cả những gì anh mới vừa nói đều là sự thực?"

Hừ, tám phần là xạo.

"Quái, anh đối với bối cảnh của tên bại hoại này hiểu rất rõ sao."

Tên bại hoại này nếu có thể giống như anh nói, thần thông quảng đại, kia đối với những chuyện xấu của mình nhất định sẽ rất giữ bí mật, không phải chỉ cần theo hắn là có thể biết? Sẽ không phải tất cả đều là anh bày ra lừa cô đây chứ?

"Em tự mình xem."

Anh kéo ra hộc xe, rút ra cặp hồ sơ đưa cho cô.

"Anh có người bạn làm ở sở cảnh sát, tất cả đều là cậu ấy cung cấp."

Hùng Bảo Bảo bá bá bá lật xem.

Đàm Hạ Thụ bổ sung nói rõ:

"Căn cứ tin tức có thể tin, vị tiên sinh này đã ra khỏi nước, tối nay là thời cơ tốt."

Xe hơi chạy nhanh trên cầu vượt, Đàm Hạ Thụ khóe miệng châm thêm một điếu xì gà.

Bảo Bảo trong lòng tràn đầy phân vân, quyết tâm ngăn cản Hạ Thụ bắt đầu dao động, của cô thị phi đề bị anh đảo lộn, lão Thiên ~~ Anh là ác ma a!

Bảo Bảo nhức đầu, chống trán.

"Này làm sao có thể..."

Cô thế nhưng bắt đầu đồng tình hành vi của anh?

Tiếng ca du dương, trong đài phát ra chính là bài hát tiếng Anh "How deep is your love" .

"Vạn nhất chúng ta bị cảnh sát bắt được ..."

Cô bắt đầu có dấu hiệu nhượng bộ.

"Anh tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh."

"Em nói vạn nhất!"

"Không thể nào."

Anh khẩu khí kiên định, giống như việc đi trên đường, sống trên Địa Cầu, bị cảnh sát bắt được tuyệt đối không thể nào.

Bảo Bảo lặng yên, nhìn đèn xe ánh qua một đoạn đường tối. Yêu một người cần mạo hiểm như vậy sao? Hắc, cô vốn yêu thích khó khăn mạo hiểm, nhưng alf...

Liếc thấy vẻ mặt u buồn của cô, Đàm Hạ Thụ cười nói:

"Hắc, thử nghĩ xem, chúng ta như thế này, từ tay tên bại hoại kia trộm đi bao nhiêu thứ? Thử nghĩ xem chúng ta tối nay thu hoạch... Chúng ta có thể tìm thấy cái gì? Châu báu, nhẫn, hột xoàn ... Nhất định sẽ có cả một cái tủ sắt, tuyệt đối kiên cố, nhưng không cần gấp gáp, bất kể cái tủ sắt kia khó mở như thế nào anh cũng sẽ có biện pháp."

Anh nhếch miệng cười, ánh mắt nhấp nháy tỏa sáng.

Hùng Bảo Bảo chỉ nghĩ đến sự tích bại lộ, nhà giam chờ bọn họ.

Cô trầm mặc một hồi, hỏi:

"Nếu như bị bắt được, còng tay xiềng chân anh có thể mở không?"

Câu trả lời của anh là cười ha ha, cười đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bi ai a, cô đối với anh không tin tưởng như vậy.

"Anh làm sao có thể để cho người phụ nữ mình yêu bị cảnh sát bắt được?"

Anh hướng cô nháy mắt mấy cái, gợi cảm được muốn chết.

"Sweetheart, cho dù em bị nhốt vào tù, anh cũng có thể dẫn em vượt ngục, cho nên đừng lo lắng, được chứ? Anh bảo đảm đây nhất định sẽ là hồi ức vui sướng nhất của em."

Anh cúi xuống hôn gương mặt cô.

*****

Rốt cục cũng đến lúc!

Thời gian, đêm khuya một chút.

Địa điểm, lầu năm một tòa nhà trọ bình thường.

Đàm Hạ Thụ lần đầu tiên làm trộm, nhưng anh không hề quên trình tự mang vào bao tay, cũng giúp Bảo Bảo mang, trên phim cũng đều là diễn như vậy, sợ lưu lại dấu vân tay.

Thời gian mở khóa —— cửa sắt hai mươi giây, cửa gỗ mười giây, tổng cộng ba mươi giây.

Không có phá hư khóa, sau đó bọn họ xông vào trong nhà tên bại hoại, bên trong tối như mực, Đàm Hạ Thụ thắp sáng đèn pin cầm tay, đem cửa đóng kín, Hùng Bảo Bảo bắt đầu điên cấp thấp.

"Mau mau mau..."

Cô thấp giọng thúc giục.

"Em nhìn xem có cái gì thích, cứ cầm."

Anh mở ngăn kéo bên dưới tủ tivi, thảnh thảnh thơi thơi kiểm tra những thứ tên bại hoại cất dấu.

"Tên bại hoại này thích thu thập tiền... Đây là bút máy Vạn Bảo Long số lượng hạn chế..."

"Anh nhanh lên một chút!"

Bảo Bảo mở ra vali xách tay anh mang đến, anh bỏ vào một cái bút máy.

Tang vật đầu tiên! Tim cô đập kịch liệt.

Đàm Hạ Thụ lục tục kéo ra mười ngăn kéo, cầm ba tệp tiền mặt, một cái bút máy, một cái bình pha lê.

"Đi phòng trong xem một chút."

Anh vừa đi vào trong vừa nói.

"Uy, có thể đi?"

Bảo Bảo chỉ muốn chạy trốn.

Hai người một trước một sau đi vào gian phòng gần phòng khách nhất, đây là phong ngủ của chủ, có một chiếc tủ đứng sát tường treo quần áo.

Anh mở ra tủ treo quần áo, ngón tay dài quét qua một loạt tây trang, lắc đầu thở dài.

"Vị tiên sinh này thưởng thức rất kém cỏi."

Kiểu dáng vẻ người lớn, nhìn nổi giận.

"Anh quản khiếu thẩm mỹ của hắn làm khỉ gì?!"

Bảo Bảo bắt đầu điên cấp trung.

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tốc chiến tốc thắng!"

Hạ Thụ rút ra chiếc mũ dạ màu đen trên kệ trang phục, ném rơi vào trên đầu Bảo Bảo, lớn tiếng ca ngợi:

"Thật đáng yêu a! Bảo Bảo."

Chợt hôn gương mặt của cô.

"Đàm, Hạ, Thụ!"

Còn chơi?!

Cô tháo xuống mũ dạ.

Anh ha hả cười, kéo ra ngăn kéo nhỏ bên dưới tủ quần áo.

"Sổ tiết kiệm? Ừ, để anh tìm con dấu của hắn."

"Trộm sổ tiết kiệm của người khác? Anh dám đi rút sao?"

Bảo Bảo rống. Thực ngốc ai!

"Nói rất đúng."

Nhún nhún vai, kéo ra ngăn kéo tiếp theo.

"Wow! Con dấu để nơi này."

"Đừng quan tâm đến con dấu, lại không thể đi rút!"

Đó là tự chui đầu vào lưới!

"Đúng."

Đóng kín ngăn kéo, anh hít sâu một cái, mở rộng thân thể, quẹo trái quẹo phải, cánh tay dài giản ra.

"Anh rốt cuộc có thể trộm hay không?"

Bảo Bảo mau hỏng mất, đưa vali xách tay cho anh.

"Để em!"

X, chậm như vậy muốn trộm đến sáng sao?

"Bảo Bảo?!"

Hạ Thụ kinh ngạc, nhìn giai nhân khom người hướng tủ quần áo bới đồ, cai mông mượt mà đẹp đẽ gợi cảm mê người.

"Hắc, thật là thưởng tâm duyệt mục a!"

Anh mừng rỡ thanh nhàn, hai tay khoanh trước ngực thưởng thức .

Hùng Bảo Bảo thật không hổ, phát huy tinh thần Lão Đại, ba ba ba ba, một lần đem tất cả ngăn kéo kéo ra, bắt đầu vơ vét ——

"Cái này hay, cái này không nên, cái này miễn cưỡng, cái này hẳn là trị giá rất nhiều tiền... Cái này không có cách nào tiêu tang sao? Trộm cái này bảo đảm để cho hắn đau lòng mà chết! Đây đại khái là bạn gái hắn... Cái này khen... Này kim băng dường như rất đáng tiền, cái ngọc bội này không tồi..."

Nhìn nàng trộm được hăng say , Hạ Thụ mở rộng tầm mắt.

"Em thực giỏi! Không hỗ là bạn gái của anh."

Không đến mười phút đồng hồ, bên trong vali xách tay chất đầy tang vật, vàng lóng lánh, đồ vật ngàn chiếc.

Theo thứ tự là ——đồng hồ đeo tay Rolex một chiếc, dây chuyền vàng ba chỉ, mấy cái kim băng lóng lánh bằng vàng, trân châu, dây chuyền, vòng tai, kẹp cà vạt mười, trong đó cao quý nhất, đại khái là một chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch. Chỉ có chiếc nhẫn này, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thiết kế cao thượng, vật phẩm kia đều giống như thời đại của tổ tiên lưu lại. Một chiếc nhẫn nam bằng vàng khổng lồ, rất nặng rất đáng tiền, nhưng là tạo hình tục đến phát, quả nhiên rất giống của giới huynh đệ hắc đạo thường đeo.

"Được rồi, được rồi, có thể đi chưa?"

Bảo Bảo thở ra một hơi dài, đóng kín vali xách tay, không chờ xui khiến, khoác tay Hạ Thu kéo đi.

"Nhưng còn gian phòng..."

Anh do dự.

"Làm người không nên quá tham lam!"

Cô rất quyết đoán.

Ở cửa phòng, bọn họ phút chốc dừng bước.

Cửa sắt phòng khách phát ra tiếng vang, giống như tiếng chìa khóa mở cửa.

Có người trở lại? Shit! Bọn họ đồng thời xoay người chạy về phía tủ quần áo, tiến vào bên trong, anh nhanh chóng đóng kín tủ quần áo, trong nháy mắt tối đến mức đưa tay không thấy ngón.

Từ phòng khách truyền đến thanh âm tiếng nói chuyện, bọn họ không biết có hai tên trộm đang trốn trong tủ quần áo.

"Bắt đầu chưa?"

Có một phụ nữ hỏi.

Bắt đầu cái gì? Bảo Bảo vễnh tai nghe.

"Chờ một chút, để tôi chuẩn bị trước một chút."

Giọng nam nói.

Chuẩn bị cái gì? Dầy ~~ chẳng lẽ muốn hít thuốc phiện?

"Còn thiếu hai người, chờ bọn họ tới lại tiếp tục."

Người đàn ông còn nói.

"Có cần gọi điện thoại thúc giục không?"

Người phụ nữ cười hỏi.

"Không cần! Đã hẹn rồi."

Sau đó là tiếng đẩy bàn ghế, chén bát va chạm, tiếng nhạc, còn có... Còn có tiếng hít thở vội vã của Hạ Thụ ở trước mặt Bảo Bảo.

Mùi y phục, mùi tủ gỗ quần áo, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Hạ Thụ, mùi thuốc là tỏa ra từ gương mặt anh... Những thứ mùi này đồng thời tập kích khiến cho đầu óc Bảo Bảo hỗn loạn.

Tủ quần áo tuy lớn, âu phục cũng không ít, cộng thêm vóc dáng cao lớn của hai người trưởng thành, không gian chật chội đến muốn nổ tung.

Khuôn mặt của anh dính sát vào trán của cô, cổ của anh chạm vào mặt cô, cô có thể cảm giác được mạch đập của anh nhảy lên bên cạnh mặt mình.

Lồng ngực của anh áp lên bộ ngực của cô, chân của cô đặt giữa chân của anh,thứ vĩ đại tượng trưng cho phái nam dán tại trên đùi cô.

Bảo Bảo bắt đầu chảy mồ hôi, không phải là bởi vì hưng phấn mà là bởi vì khẩn trương. Bỗng nhiên cô ngửa đầu trừng anh —— mẹ kiếp, anh thế nhưng... Hưng phấn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.