"Khó trách có thời gian rảnh chơi trò truy tìm kho báu."
Cô xem thường nhất người như thế.
"Ha hả a, ai u ~~"
Tử Nhu đụng một cái khuỷu tay Bảo Bảo, cố gắng hóa giải sự lúng túng.
"Đàm tiên sinh giúp công việc ở nhà hàng của gia đinh, làm sao có thể nói là chơi bời lêu lổng?"
Chợt nhìn Hạ Thụ nói:
"Anh chắc rất vất vả giúp bác gái phải không? Thật hiếu thuận a!"
Anh cười nói:
"Hiểu lầm, thật xấu hổ. Tôi từ trước không có nhúng tay chuyện của
nhà hàng, kinh doanh nhà hàng là hứng thú của mẹ tôi, tôi chỉ phụ trách
sống phóng túng, dù sao cũng không thiếu tiền, không cần phải đi làm."
Chỉ là đảm nhiệm cố vấn cho công ty chế khóa chuyên nghiệp, thù lao kiếm được cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
"Thân là một người đàn ông, hết ăn lại nằm, không cảm thấy mất thể diện?"
Bảo Bảo vẻ mặt khinh thường.
"Ha hả ha hả..."
Bảo Bảo vừa mở miệng đã không nhân nhượng, Đinh Tử Nhu nghe xong đổ mồ hôi lạnh.
"Lão Đại, đừng như vậy."
Đàm Hạ Thụ phong độ thực quá tốt, Bảo Bảo xúc phạm anh, anh chẳng
những không tức giận, vẻ mặt còn mang nụ cười, dường như rất hưởng thụ.
"Xem ra ấn tượng tôi để lại với em thực rất kém cỏi."
Anh hỏi Bảo Bảo.
Vừa lúc món ăn bưng lên, Bảo Bảo giũ khăn ăn.
"Đúng."
Cô không chút che dấu sự chán ghét đối với anh. Đó là đương nhiên,
nam nhân nên có bản lĩnh, giống như vậy ăn trong nhà, dùng trong nhà,
thật đáng xấu hổ.
"Nguy rồi, tôi còn muốn theo đuổi em."
Anh ha hả cười nói.
"Nga? Anh có bảo hiểm không?"
"Có ý gì?"
Đinh Tử Nhu phốc xích cười.
"Muốn làm bạn trai của Bảo Bảo, phỉa đánh thắng được cô ấy."
Bảo Bảo cũng cười.
"Đúng a."
"Tại sao?"
Hạ Thụ tò mò.
Bảo Bảo nói:
"Tôi chỉ để ý đến người đàn ông nào có thể đánh thắng được tôi."
Đinh Tử Nhu xen mồm:
"Thần tượng của cô ấy là Lý Tiểu Long, người đàn ông kính nể nhất là Hoàng Phi Hùng, thích xem nhất Trung Hoa anh hùng."
"Nga?!"
Đàm Hạ Thụ cười nói:
"Thì ra là như vậy. Nhưng nhà em mở võ quán, nghe nói em lại là cô
gái ba năm liền vô địch không thủ đạo, muốn đánh thắng em rất khó khăn."
"Đúng vậy a, cho nên cô ấy đến bây giờ cũng chưa từng quen bạn trai —— a!"
Ô... Đinh Tử Nhu lại bị đạp.
Hạ Thụ lại hỏi:
"Không cô đơn sao?"
"Một mình có rất nhiều niềm vui a ——"
Bảo Bảo nghiêng mắt nhìn Đinh Tử Nhu một cái, cố ý nói cho cô nghe:
"Ta thà thiếu còn hơn lầm."
Đinh Tử Nhu dùng sức đảo rau xà lách salad, làm bộ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Bảo Bảo.
"Vậy cũng tốt!"
Hạ Thụ hít sâu một cái, xoa bóp cổ.
Bảo Bảo hỏi:
"Cái gì tốt?"
Hạ Thụ nâng chén hướng Bảo Bảo nói:
"Dùng cơm xong, chúng ta đi đánh đi."
Nói xong, làm làm một ngụm rượu khai vị.
"A?"
Đinh Tử Nhu khốn hoặc.
"Có ý gì?"
Bảo Bảo nghe không hiểu.
"Tôi nói, chờ chúng ta cơm nước xong, đánh thật tốt một trận."
Hạ Thụ nhìn thẳng cô, cười đến quỷ dị.
"Thật đánh?"
Bảo Bảo nhướng lên một bên lông mày. Anh là đang hạ chiến thư sao?
"Thật đánh."
Hạ Thụ nói rất kiên định.
Bảo Bảo ánh mắt sáng lên, rốt cục triển lộ nụ cười. Dầy! Đầu hắn lú
lẫn rồi? Da hắn ngứa ngáy sao? Cùng cô đánh? Rất tốt, hắn chết chắc!
(Clair: ừm... ừm... Người trưởng thành mới có thể xem cái này... *Hắc hắc* cười gian)
Hai tên tiểu quỷ ủ rũ đi.
Hừ, nhỏ như vậy cũng đòi xem phim SEX, xem qua nếu là quá hưng phấn
rồi làm thế nào?! (Clair: Ai biết là làm thế nào ) Bảo Bảo giơ lên túi
giấy, băng qua đường đến PUB đối diện.
Tối cuối tuần, PUB tràn ngập mùi khói thuốc, âm nhạc gợi cảm, rất nhiều khoáng nam oán nữ.
Có người bận rộn đem tử, có người tìm một đêm tình, có người thiếp thân nhiệt vũ, có người núp ở một góc nói yêu thương.
Đàm Hạ Thụ, Trầm Khải, còn có "Đinh tiên sinh" Hàn Chấn Thanh, ba
người ngồi ở trên ghế sa lon hình chữ L màu lam. Trầm Khải cùng Hàn Chấn Thanh ngồi một bên, Hạ Thụ một người ngồi ở bên ghế trông về phía quầy
ba.
Anh dựa vào ghế sa lon, trong miệng ngậm điếu xì gà, trong tay một
chén Tiêu bang Mã Đinh ni (Clair: một loại rượu gì đó ta không biết),
rượu màu xanh biếc đựng trong ly thủy tinh bầu dục tản ra hơi lạnh bay
bổng.
"Uy, cậu lần này cần ở lại bao lâu?"
Trầm Khải hỏi Hàn Chấn Thanh.
"Còn xem chỉ thị của tổng bộ."
Hàn Chấn Thanh mặc một bộ âu phục màu đen, kiểm tra chiếc máy tính cỡ nhỏ trong lòng bàn tay.
"Uy, lúc nào mới xin được cho tôi đi thăm tổng bộ của các cậu?"
Tổng bộ Cảnh sát hình sự quốc tế nghe đồn được xây ở trên nước, rất thần bí, Trầm Khải rất muốn đi thăm một lần.
Hàn Chấn Thanh liếc về phía Đàm Hạ Thụ.
"Cậu có đi hay không? Tổng bộ rất hoan nghênh cậu."
Đàm Hạ Thụ cười phun ra một đoàn khói, lắc đầu.
Trầm Khải oa oa gọi:
"Uy, tìm tôi đi đi, tôi mặc dù không giống Hạ Thụ có tài mở khóa,
nhưng tôi có năng lực phá án mạnh, ba năm trước đây phá được một tập
đoàn buôn lậu, hai năm trước bắt..."
Trầm Khải wow kéo wow kéo hướng Hàn Chấn Thanh kể ra những chiến tích huyền diệu của mình, Hàn Chấn Thanh chú ý đến Đàm Hạ Thụ thỉnh thoảng
nhìn về phía quầy ba, hỏi anh:
"Đang nhìn cái gì?"
"Đương nhiên là nhìn người đẹp."
Trầm Khải trách móc:
"Hạ Thụ, cậu điều kiện tốt như vậy, muốn nữ nhân nào đều được. Khỏi phải nhìn, thích vị kia? Đi mời cô ấy tới đây ngồi."
"Nào có dễ dàng như vậy."
Hạ Thụ hớp một ngụm rượu.
"Không dễ?"
Ngồi ở bên hai vị nam nhân xuất sắc, Trầm Khải cảm giác tự ti lại tái phát. Hắn liếc về phía Hàn Chấn Thanh bên cạnh, Hàn Chấn Thanh đường
viền khắc sâu, vóc dáng cao gầy, vóc người gầy gò bền chắc, tính tình
trầm tĩnh, có loại lực hấp dẫn thần bí. Vừa lại hướng Đàm Hạ Thụ, Đàm Hạ Thụ mặc một bộ âu phục may đo khéo léo, khuôn mặt anh tuấn siêu phàm,
giở tay nhấc chân lộ ra hồn nhiên thiên thành mị lực, giống như con báo
của rừng mưa nhiệt đới Châu Mỹ, cuồng dã nhiệt tình. Trầm Khải lại cúi
đầu nhìn lại thân thể mập mạp của mình ——
"Ai... Các cậu không giống tôi a, hai người các cậu cao lớn anh tuấn, không có nữ nhân có thể cự tuyệt các cậu."
Chỉ cần ngồi ở đây, là có thể thỉnh thoảng tiếp nhận mị nhãn bốn
phương tám hướng phóng đến, các nữ nhân liên tiếp đi qua, liếc về phía
này, giả vờ như làm rơi đồ vật ở chỗ này, cố ý đứng ở bên cạnh Hàn Chấn
Thanh cười cười, nói nói, cố ý tựa vào bên cạnh ghế sa lon Đàm Hạ Thụ.
Ai, hai cái máy phát điện siêu cấp này, cùng bọn họ làm bằng hữu hắn tuy cảm thấy vinh quang, nhưng rất khó để không thấy tự ti.
Trầm Khải phất tay một cái, than thở:
"Nữ nhân đối với mị lực của các cậu không có sức chống cự!"
"Tôi cũng từng bị nữ nhân cự tuyệt."
Hạ Thụ nhẹ quơ quơ chén rượu.
"Không thể nào."
Trầm Khải không tin.
"Thật."
Hạ Thụ để chén rượu xuống.
"Người nào? Người nào có thể cự tuyệt cậu?"
Trầm Khải tò mò.
"Cô ấy."
Hạ Thụ cằm hướng quầy ba chỉ.
Trầm Khải theo phương hướng nhìn lại, bên quầy bar đang ngồi năm nữ bốn nam. Hắn suy đoán nói:
"Y phục màu đỏ?"
Nữ nhân mặc bộ đồ đỏ ó sát lấy thân mình, lưng nhỏ, mông tròn, chỉ nhìn bóng lưng là có thể làm cho nam nhân động dục.
"Không."
Hạ Thụ lắc đầu.
Hàn Chấn Thanh đem máy tính cất vào trong túi, cũng nhìn về quầy ba.
Trầm Khải lại đoán:
"u phục màu lam?"
Nữ nhân mặc âu phục màu lam, hai chân bắt chéo, đang cùng nam nhân
bên cạnh nói nói, vẻ mặt quyến rũ, tư thế ngồi dày. Ừ, nhất định là cô
ta.
Nữ nhân mặc áo đen nữ nhân ngồi quay lưng về phía bọn họ, vóc người
cao gầy, ăn mặc bình thường. Mặc bộ quần áo màu đen tầm thường, kiểu
dáng trung tính, một cái quần jean, một đôi giày da màu cà phê. Ừ, trừ
đi một ít đầu tóc dài, chỉ xem bóng lưng, không thế nào mê người a! Vừa
không đầy đặn, thí thí cũng không khá lớn. Nhưng là, cô ta cự tuyệt Đàm
Hạ Thụ?!
"Tôi từng mời cô ấy uống cà phê, bị cự tuyệt."
Đàm Hạ Thụ nói rất bi thương, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười.
Ấn tượng lần đó thật khắc sâu! Hùng Bảo Bảo mới vừa bước một bước vào
PUB, anh lập tức nhận ra cô.
"Lẽ nào, có khả năng cô ấy muốn làm cao?"
Trầm Khải hỏi. Nữ nhân thích nhất chiêu này, trước cự tuyệt mấy lần,
cố ý treo ngược chân nam nhân khẩu vị, gặp gỡ càng căng thẳng lại càng
thích.
"Không, cũng không phải."
Hạ Thụ cười lắc đầu. Lần đó, cô cự tuyệt rất quyết đoán. Không nghĩ tới tối nay lại ở chỗ này vô tình gặp gỡ, thật có duyên.
"Có người đi qua."
Hàn Chấn Thanh nói.
Đàm Hạ Thụ nhìn thấy, Trầm Khải cũng chú ý tới. Có tên du côn đến gần cô, ở bên cạnh cô nói chuyện. Lưu manh càng đến gần càng gần, cô quay
mặt lại, vẻ mặt khinh thường, mắng hắn mấy câu, lưu manh cười không đi,
quấn lấy cô nói chuyện, ánh mắt của cô càng ngày càng khó coi.
"Hạ Thụ, mau qua đó, biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân."
Trầm Khải ồn ào. Chiêu này rất hữu dụng, tận dụng thời cơ. Trầm Khải
thanh âm kích động, làm Hàn Chấn Thanh bật cười, Hạ Thụ sách sách lắc
đầu.
"Tôi xem ra, không cần."
Anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không phải là chưa từng thấy Hùng Bảo Bảo
đánh người. Cô lợi hại như vậy, mười tên du côn cũng có thể ứng phó. Hạ
Thụ hứng thú dạt dào nghiên cứu nét mặt của cô, nhìn cô vẻ mặt dần dần
không kiên nhẫn, thân thể cũng ngày càng cứng lại, ha hả, đám lưu manh
kia nên mở to mắt mà lo lắng.
"Hạ Thụ, còn không đi? Cô ấy mau bị phiền đã chết."
Trầm Khải thúc giục.
"Ừ, có trò hay để nhìn."
Hàn Chấn Thanh chú ý tới Hùng Bảo Bảo cứng còng thân thể, đó là dấu hiệu tức giận.
"Đúng a."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười.
*****
Bên quầy bar ——
"Cưng à, còn ngồi, cái mông sẽ trở nên to lớn đó."
Tên lưu manh ra vẻ hài hước.
"Cưng à, anh chú ý em đã lâu rồi, không ai ngồi cùng em, như thế nào? Rất cô đơn đó, có muốn hay không cùng anh khiêu vũ, chảy mồ hôi một
chút cũng không tệ đó, ha hả a..."
Tên lưu manh hài hước chỉ có mình hắn hiểu.
Hùng Bảo Bảo chuẩn bị động thủ, gã lưu manh này muốn chết, quấn lấy
cô nói vài câu trêu chọc coi như xong, còn muốn động thủ động cước?
"Cưng à, Hmm la ~~"
Tay hắn huơ huơ trước mặt Bảo Bảo.
"Không nhìn thấy anh sao? Hmm la, anh đang cùng em nói chuyện a,
không nên trang khốc nữa, khốc nữa sẽ bị nội thương đó. Như thế nào? Anh mời em uống rượu? Cười một cái nha, cười một náo nào."
Một tay đẩy bả vai Bảo Bảo.
Đủ rồi! Bảo Bảo bắt lấy tay của hắn.
"Đó ha hả, đó ha hả ~~"
Tên lưu manh không biết đại họa sắp đổ xuống đầu, tiếp tục phệ:
Tên lưu manh một đôi sắc nhãn nhìn chằm chằm Bảo Bảo, sướng đã chết, tối nay thật may mắn!
Bảo Bảo chợn lông mày, tên lưu manh tâm tình lay dộng. Bảo Bảo mỉm
cười, lưu manh dùng sức hướng cô đá măt, tràn đầy ám hiệu tình tứ. Bảo
Bảo hí mắt, nụ cười càng sâu, đột nhiên chuyển một cái.
"A, a! A ~~"
Tên lưu manh bi thống kêu gào. Bên kia, Đàm Hạ Thụ cùng các bằng hữu thấy vậy cười ha ha.
Bảo Bảo đem tay của hắn bẻ quặt ra sau, tên lưu manh nửa người trên
gục ở quầy ba, ngoan đắc tượng con chó. Cô cúi nhìn gương mặt đau đến
vặn vẹo, nhẹ nhàng nói:
"Ta uống rượu, ghét nhất bị đến gần, hơn nữa là loại người hèn hạ,
háo sắc như ngươi, thức thời nhanh chóng biến đi cho ta, có nghe thấy
không?"
"Nghe thấy, nghe thấy, tỷ tỷ, đại tỷ, đau nha... Mau buông tay."
Mọi người xung quanh xem thấy cười.
"Cút!"
Bảo Bảo buông tay.
Tên Lưu manh xấu hổ đỏ mặt, xoay người đi, trong nháy mắt ném viên mê gian hoàn vào trong chén rượu của cô. Mọi người đang mải cười, không có chú ý tới hành động mờ ám hèn hạ này. Thuốc mê tiếp xúc với nước, lập
tức hòa tan, vô sắc vô vị.
Sau khi đuổi tên lưu manh, Bảo Bảo làm một ngụm rượu, gọi thêm một ly Blood-Mary.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ nhẹ huýt sáo.
"Nữ nhân kia thực ngoan, khí lực rất lớn đó?"
Trầm Khải thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó nghiêng thân, vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
"Huynh đệ, đổi lại cậu đi."
"Điên ư! Không nhìn thấy cô ấy nhiều hung?"
Hạ Thụ trừng hắn một cái.
"Rất có tính khiêu chiến a, đánh cuộc một ngàn, cô ấy sẽ thích cậu."
Trầm Khải giựt giây.
"Hai nghìn, đánh cuộc cô ta không thích Hạ Thụ."
Hàn Chấn Thanh nói.
"Ba nghìn, đánh cuộc tôi sẽ bị cô ấy đánh."
Hạ Thụ nói. Ba người cười to.
"Cần, lẽ nào cậu lại không có gan theo đuổi nữ nhân?! Đi đi, tôi cảm thấy cô gái này rất thích hợp với cậu."
Trầm Khải thầm nghĩ muốn xem náo nhiệt.
"Tôi cảm thấy cậu chỉ là muốn nhìn tôi bị bêu xấu."
Hạ Thụ trả lời.
"Nếu như cậu bị cô ấy cự tuyệt, tiểu đệ ta mới tin trên đời có công lý."
Thấy Hàn Chấn Thanh cùng Hạ Thụ không hiểu ý tứ của hắn, Trầm Khải lay động ngón trỏ giải thích:
"Này chứng minh nhân sinh ngang hàng, Trầm Khải tôi bị nữ nhân cự
tuyệt, Đàm Hạ Thụ cũng có thể bị. Cái đó và bộ dạng anh tuấn hay không
không liên quan, chỉ cùng vận khí có liên quan, ngày sau niềm tin có thể tăng lên nhiều, tin tưởng thế giới còn có hi vọng..."
Trầm Khải thao thao bất tuyệt vừa nói, đối với thân cao chỉ có một
mét sáu, thể trọng bảy mươi lăm kí lô như hắn mà nói, nếu như tận mắt
thấy Hạ Thụ bị cự tuyệt, quả thật có thể phấn chấn tinh thần, an ủi tâm
linh của hắn, hắn tối nay nhất định sẽ mỉm cười đi vào giấc mộng.
Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh trao đổi ánh mắt, sau đó ——
"Tốt."
Hạ Thụ đáp ứng, coi như tiêu khiển cho huynh đệ. Anh dụi tắt xì gà, đứng lên, chân dài bước đi, bỏ lại một câu nói:
"Nếu như tôi bị đánh, phải mau tới cứu mạng."
Trầm Khải cười to, cùng Hàn Chấn Thanh nhìn Hạ Thụ từng bước đến gần "Thần lực nữ siêu nhân" .
Chẳng lẽ là ý chỉ của thần, ngay cả thần cũng muốn giúp Đàm Hạ Thụ
sao? Vốn là DJ đang phát ra âm nhạc sôi động, bỗng nhiên, đổi thành bản
tình ca tiếng Anh kinh điển "She".
Từng đôi nam nữ xoay tròn trong tiếng nhạc, đan xen tạo thành không
khí yêu thương vô cùng lãng mạn. Phối hợp ca khúc trữ tình, ánh đèn xoay lên hạ xuống vô cùng biến hóa. Quầy ba hình cung tỏa ra vầng sáng xanh
thẫm, ánh sáng màu lam phủ lên bóng lưng gầy cô tịch.
Ánh đèn hồng, một vòng lại một vòng chằng chịt ở bên chân Hạ Thụ. Hạ
Thụ tay phải đút túi, nện bước thong dong, mang theo mỉm cười đi về phía Hùng Bảo Bảo. Đồng thời, chú ý tới tay cô đặt trên quầy ba, trong tay
một loạt chén rượu không. Hắc, uống không ít. Anh cầu nguyện, hơi rượu
có thể làm tính tình của cô mềm mại chút. Anh thật sợ cô bỗng nhiên nổi
điên, giống như dã thú mà đánh anh.
Trong ánh mắt động dục theo đuổi của nữ nhân xung quanh, Hạ Thụ dừng ở phía sau Bảo Bảo, vỗ nhẹ bả vai của cô.
Bảo Bảo nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy một lồng ngực phủ âu phục màu
đen tiến đến, ngửa đầu, nhìn thấy nam nhân vỗ vai cô, ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, nhiệt khí từ người anh tỏa ra ấm áp gương mặt cô.
"Lại gặp mặt, Hùng tiểu thư?"
Hạ Thụ đối với cô mỉm cười.
"Ừ..."
Cô ánh mắt mông lung, chiếc ghế cao phía dưới lung la lung lay, bàn tay hướng anh ——
Bên kia Trầm Khải cảnh giác đứng lên, Hạ Thụ nếu bị đánh liền muốn xông qua, Hàn Chấn Thanh dang tay nắm, ngăn cản hắn.
"Đợi một chút."
Tiếp theo,... chuyện phát triển,... ngoài dự tính của mọi người.
*****
Cảnh báo!!!
Phần này có cảnh "mờ ám" + "nhạy cảm", nghiêm cấm trẻ em dưới 17t, có đầu óc trong sáng xem!
Giai điệu bản "She" kết thúc, DJ đã quên đổi lại đĩa, nam nữ ôm nhau cũng đã quên khiêu vũ.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Trầm Khải kinh hô, mở to mắt.
Mọi người cũng nhìn về phía Hạ Thụ, hình tượng này thật quá kinh
người! Kinh đến ly rượu trong tay dao động khiến rượu đổ ra ngoài, mọi
người cũng đã quên nói chuyện. Mọi người nhìn Hùng Bảo Bảo đưa tay hướng lồng ngực Hạ Thụ sờ, nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ chính là động
tác kế tiếp của cô—— tay cô đi xuống, thân thể cũng đi xuống, mặt tựa
lên lồng ngực của anh, cũng đi theo đi xuống. Tốt lắm, mặt của cô càng
ngày càng thấp, mọi người hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập... Lướt qua lồng ngực, thấp qua eo.
(Clair: cứu ta! Cứu ta!)
Cô đầu gối như nhũn ra, thân thể rã rời, trơn quỳ xuống. Trơn a trơn, cuối cùng hai đầu gối quỳ xuống đất, mặt chôn ở chỗ mẫn cảm nhất của
nam nhân ——giữa hai chân Hạ Thụ!
(Clair: Ta chết đây!)
"Oa kháo!"
Trầm Khải che ở lỗ mũi, sợ chảy máu mũi. Có người phun ra rượu trong
miệng, có người mắng, có người cười trộm, có người xấu hổ chui vào trong ngực bạn trai.
Quá tuyệt hảo! Đèn nê ông còn đang chuyển, giai nhân không có tính
toán dời đi, mặt của cô chôn ở địa phương ấm áp kia, không rời đi được.
Đàm Hạ Thụ nhìn xuống nữ nhân chôn ở giữa hai chân mình. Nhướng lên
một bên lông mày, hắc, không nghĩ tới cô nhiệt tình như vậy hoan nghênh
anh.
Cô say sao?
"Hùng Bảo Bảo?"
Anh vỗ vỗ bả vai của cô, sợ cô ngã nhào, không dám nhúc nhích người,
cũng thể hiện anh so với thường nhân quả là "gan dạ, sáng suốt", trong
tư thế lúng túng như vậy vẫn còn có thể trấn định như thường. Bất quá,
nếu cô cứ tiếp tục như vậy nâng cao thân nhiệt của anh, anh sợ rằng muốn cao huyết áp .
"Hùng Bảo Bảo?"
Hạ Thụ vừa cúi đầu gọi một lần nữa. Tình huống đã đủ mập mờ, đủ làm cho người mơ màng , hết lần này tới lần khác, Bảo Bảo còn...
"Ngô ~~"
Ở giữa hai chân anh bật ra thanh dày thanh âm rên rỉ khêu gợi, cô ngất được thật tốt a!
(Clair: Cứu mạng a!.............. Ta sống không nổi nữa rồi, tay cũng run không đánh máy nổi)
Một tiếng "Ngô ~~" này, các nam nhân huyết áp tăng như bão tố, nữ nhân che mắt cười trộm.
Sau đó, cô di động , mặt của cô rời đi địa phương nong nóng kia, dựa sát bắp đùi của anh.
"Ừ..."
Thân thể yếu nhược ngã sang bên, Hạ Thụ kịp lúc bắt được cánh tay cô, đồng thời chạm đến cái ghế cô mới ngồi, túi giấy đặt bên cạnh ghế đổ
xuống. Từ trong túi giấy trượt ra một đống phim SEX, mặt hộp hương diễm
nóng bỏng, hình ảnh đều là nam nữ trần truồng dây dưa, ba điểm toàn bộ
lộ.
Oanh! Lại là một chuỗi kinh hô, những người đứng xem kinh hãi cổ võ .
Hạ Thụ ánh mắt đột nhiên phát sáng, nha, Hùng Bảo Bảo này, coi thực nhiều phim SEX nha!
Đàm Hạ Thụ nhận thấy cô có cái gì không đúng, quỳ một chân trên đất,
tay trái ôm ôm cô, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay phải đem phim SEX từng cuốn nhặt về trong túi giấy.
Anh biểu hiện vô cùng trấn định thong dong, giống như đang nhặt mấy
quyển sách bị rơi, trên mặt thậm chí mang theo mỉm cười. Anh không xấu
hổ , trong khi nam nữ vây xem đều mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai.
Trầm Khải chạy tới bằng kinh nghiệm làm ra phán đoán.
"Đáng chết, rượu của cô ấy nhất định là bị bỏ thuốc. Hẳn là
Flunitrazepam (biệt dược của một loại thuốc ngủ), cô ấy rõ ràng là đang
ngủ."
Hàn Chấn Thanh cầm lấy tay Bảo Bảo, khám mạch đập, đồng thời quan sát sắc mặt của cô.
"Cô ấy không có chuyện gì, mười tiếng nữa, Flunitrazepam sẽ bị gan chuyển hóa hết."
Thật khó chịu a, cô không thấy rõ lắm người trước mắt, chỉ cảm thấy
thân thể mềm nhũn, dường như đang trôi trong biển. Cô vừa nhắm mắt lại,
có một thanh âm trầm thấp, ôn nhu dụ dỗ:
"Yên tâm, không có chuyện gì, tôi đưa cô về nhà."
Đàm Hạ Thụ ôm cô, quay đầu lại nói:
"Trầm Khải, tôi đưa cô ấy về trước."
"Không thành vấn đề, tôi ở lại điều tra một chút."
Trầm Khải gọi quản lý PUB tới, đưa ra giấy chứng nhận, tiếp quản PUB.
Hạ Thụ mang theo Bảo Bảo rời đi, một bên Hàn Chấn Thanh cũng hướng Trầm Khải cáo từ.
Lúc này Trầm Khải phảng phất như biến thành người khác, hắn hướng bạn tốt phất tay, không tiễn. Hắn vội vã muốn làm Conan, cho người đem cái
ly trống không trên bàn cho vào túi nhựa.
*****
Ở ngoài PUB, Đàm Hạ Thụ vịn Bảo Bảo, kéo mở cửa xe, đem Bảo Bảo an trí trên ghế ngồi, sau đó anh hỏi Hàn Chấn Thanh bên cạnh:
"Có cần đặc biệt chú ý gì không?"
Hàn Chấn Thanh nhìn Bảo Bảo bên trong xe một cái, giải thích:
"Flunitrazepam benzodiazepines chỉ có tác dụng gây ngủ, không có tác
dụng phụ cũng không gây nôn mửa. Không có gì đáng ngại, cứ để cho cô ấy
ngủ một giấc."
"Tôi đưa cậu về khách sạn."
Hạ Thụ ý bảo Chấn Thanh lên xe.
Hàn Chấn Thanh nghiêng mắt nhìn anh một cái, không có hứng thú làm bóng đèn, phất tay một cái, rời đi.
Hạ Thụ đem túi giấy đựng phim SEX ném vào sau xe, vòng qua sườn xe,
nhảy vào bên trong xe, nổ máy. Lúc này Bảo Bảo đã lâm vào hôn mê, tùy Hạ Thụ định đoạt.
Hạ Thụ dưới ánh sáng của bóng đèn trong xe, mở chiếc túi da cô đeo
trên người, rút ra bóp da, tìm ra tấm danh thiếp có tên cô, dưới đèn
đánh giá.
Đạo quán Hoa Anh? Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tiếng chuông kéo dài thật lâu, Hùng Hoa Anh mới nhấc máy.
"Uy?"
Thanh âm khàn khàn, mang theo buồn ngủ.
"Xin hỏi, bác có phải là thân nhân của Hùng Bảo Bảo không?"
"Ai, đúng vậy! Nó là con gái tôi! Phát sinh chuyện gì?"
Hùng Hoa Anh thức tỉnh, hơn nửa đêm nhận được loại điện thoại này, rất khẩn trương.
"Không có gì, cô ấy..."
Đông! Vốn là ngồi yên, Bảo Bảo đột nhiên nghiêng về phía anh, đèn lên dây bảo hiểm, gối mặt trên đùi anh.
Muốn chết! Hạ Thụ bật cười. Vỗ vỗ đầu của cô, hướng cha cô nói:
"Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là say."
Anh nói dối, sợ hù đến lão nhân gia.
"Nó say? Làm sao có thể?"
Bảo Bảo tửu lượng kinh người ai.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nó đâu?"
"Ngô..."
Cô than nhẹ ở trên đùi anh ma sát.
Hạ Thụ lập tức có phản ứng, vội vàng đè lại cô, ngăn cản cô lộn xộn,
nếu không tiếp tục cọ xuống, anh sợ có không cách nào khống chế mình.
Anh cúi đầu nhìn cô cười, tóc của cô xõa xuống che phủ hạ thân của
anh, hình tượng này... Muốn chết kia! Hạ Thụ hít sâu hất ra tưởng tượng
trong óc.
Hùng Hoa Anh ở đầu bên kia điện thoại nói to:
"Nó thế nào? Mau nói cho ta!"
Trong giọng nói đằng đằng sát khí.
"Bác, cháu đang đưa cô ấy về nhà."
"Ngươi là?"
Bảo Bảo không có bạn nam giới a, Hùng Hoa Anh buồn bực .
Hạ Thụ đọc địa chỉ trên danh thiếp:
"... Nơi này sao?"
"Đúng."
"Được. Bác!"
Hạ Thụ khẩu khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ách, a?"
Hùng Hoa Anh ngẩn người.
Hạ Thụ hứa hẹn:
"Yên tâm, cháu sẽ đem cô ấy bình an đưa về nhà."
Rắc, cúp máy.
Đêm cuối tuần, khu vực thành thị đèn đuốc sáng trưng, một chiếc xe
thể thao phóng nhanh qua đầu phố, cửa sổ xe mở rộng, chủ nhân chiếc xe
thể thao, mái tóc đen bị gió phật loạn, tuấn dung tăng thêm vài phần
phong thái không kềm chế được. Anh thuần thục điều khiển tay lái, gia
tốc, vượt qua, quẹo trái, rẽ phải.
Trên con đượng hẹp chật chội xe cộ, anh vẫn có biện pháp phóng xe như bay tựa như đang đi trên đường lớn không bóng người, kỹ thuật lái xe
cao siêu kia để cho nữ nhân ở một bên ngủ mê man trong mộng bay lượn.
Tiếng ca sĩ hát vang một ca khúc tiếng Anh hoan khoái khêu gợi, trên tay lái, ngón tay thon dài đi theo tiết tấu gõ nhịp.
SEXBOMB(*** mịa), SEXBOBM, YOUMYSEXBOBM, bab (tự sướng) you can take me home
(Clair: đoạn trên là nguyên văn, ta không chỉnh sửa chút nào nha)
Rời khỏi đoạn đường náo nhiệt, anh thả chậm tốc độ xe. Chiếc xe thể
thao mỹ lệ, cộng thêm anh tuấn nam tử bên trong xe, hữu duyên mềm mại,
thoáng nhìn ai cũng kinh hô cùng đồng bạn phỏng đoán nhìn thấy là vị nào đại minh tinh?
Nửa giờ sau, xe lái vào trạm xăng dầu.
Đàm Hạ Thụ hướng về phía nữ sinh viên vừa học vừa làm mỉm cười.
"Đổ đầy, cám ơn."
Cô sinh viên ngu ngơ giật mình ngẩn người nhìn anh, hảo... Hảo đẹp trai a... ánh mắt khêu gợi... Thật mê người...
"Có vấn đề gì sao?"
Hạ Thụ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
Nữ sinh viên kia nhất thời đỏ bừng mặt.
"Ách... Không có! Tôi lập tức giúp anh đổ đầy."
Đổ đầy xong, cô tới gần cúi đầu nói:
"Tổng cộng sáu trăm nguyên."
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, lòng của thiếu nữ phác thông phác thông nhảy.
Cô bộ dạng quẫn bách, Hạ Thụ đều thấy. Rất rõ ràng đó là bởi vì anh,
anh cười nhẹ ho khan, vươn tay, ngón giữa gắp tờ giấy một ngàn nguyên
tiền mặt.
"Không cần thối."
Hướng cô trừng mắt nhìn, nhất thời đem cô gân cốt mềm nhũn.
Rời đi trạm xăng, đem xe hơi chạy nhanh hướng bên cạnh một máy bán
hàng tự động, Hạ Thụ đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía máy bán hàng. Bỏ tiền vào máy, mua một lon nước lạnh có ga, xoay người, dựa vào máy bán
hàng, mở móc kéo, rót vào miệng.
Vị nữ sinh vừa học vừa làm mới nãy, không nhịn được lén nhìn anh,
cũng đi theo nuốt một ngụm nước bọt. Nam nhân anh tuấn hảo đẹp trai,
giống như diễn viên điện ảnh vậy. Tim thiếu nữ nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn Đàm Hạ Thụ, không thể dòi đi tầm mắt, cũng vô tâm công tác, đầy
trong đầu mơ màng. Trong lòng tính toán ——
"Anh ấy mới vừa nháy mắt với mình, mình... Mình đi hỏi số điện thoại
của anh ấy... Mới rồi ngủ ở trong xe là bạn gái anh ấy sao? Nếu như
đúng... Kia... Anh ấy nguyện ý để mình làm bằng hữu sao?"
Khuôn mặt tính cách, vóc người cao gầy to lớn, giở tay nhấc chân,
tiêu sái thong dong, làm hại thanh thuần thiếu nữ có ý nghĩ kỳ quái,
trái tim đại loạn.
Uống vài ngụm nước có ga lạnh như băng, làm lạnh ham muốn bị Hùng Bảo Bảo khơi dậy. Lúc này, anh mới chú ý tới ánh mắt trộm dò xét một bên,
là thiếu nữ vừa mới ngẩn người kia. Anh mỉm cười, giơ cao lon nước, chỉ
chỉ máy bán hàng.
"Muốn uống sao?"
Anh xoay người lại bỏ tiền vào, mua một lon, ném về phía cô gái, cô tiếp được , đỏ mặt tai nóng, ôm lon nước giống như bảo vật.
"Tiểu thư, thỉnh thoảng cũng phải làm việc a!"
Một người đàn ông trung niên cưỡi mô-tô thúc giục, đem thiếu nữ kéo
về thế giới thực. Nhìn nam nhân miệng nhai kẹo cao su, đi đôi dép đầy
bùn đất, cả người đầy mùi mồ hôi, thiếu nữ khóc không ra nước mắt, khác
biệt thật nhiều a.
Đàm Hạ Thụ trở lại trong xe, Hùng Bảo Bảo vẫn an an ổn ổn ngủ mê man.
Anh mâu quang thâm trầm nhìn cô, đáy lòng tự định giá —— còn mười
phút đồng hồ nữa là đến nhà cô, sau đó thì sao? Cứ như vậy vô duyên cớ
làm cái anh hùng vô danh? Không cam lòng! Tròng mắt đen hiện lên ánh
sáng giảo hoạt, anh dùng lon nước ngọt lạnh như băng chạm vào mặt của
cô.
"Hắc, tỉnh."
Ít nhất cũng nên nhớ được tên của anh chứ?
Benzodiazepines thật thần kỳ! Bảo Bảo không hề nhúc nhích, ngủ được thật sâu.
Hạ Thụ mỉm cười, xoa xoa đầu cô, thần lực nữ siêu nhân lúc ngủ thật
đáng yêu, giống như con búp bê xinh đẹp. Hắc, có búp bê mang phim SEX đi PUB uống rượu? Nghĩ tới đây nụ cười của anh không tự chủ càng sâu.
Nổ máy xe, chạy nhanh trên đường, dong ruỗi một lát, rời khỏi Đài Bắc . Xe đi vào khu dân cư, anh thả chậm tốc độ xe, nhận ra tấm biển trước
cửa, cuối cùng dừng xe trước một cái hẻm nhỏ.
Đàm Hạ Thụ xuống xe, vòng qua xe, đem Bảo Bảo ôm ra. Cô ngoan ngoãn
như một đứa bé mềm mại trong lòng ngực của anh, mặc anh định đoạt, để
cho anh vững vàng ôm lấy.
May là anh thân cao thể kiện, ôm Hùng Bảo Bảo cao một mét bảy, còn có thể mặt không đổi sắc, đứng được rất thẳng.
Không nỡ đưa cô đi, anh cúi đầu, nói với cô:
"Tôi là Đàm Hạ Thụ, rất hân hạnh được biết em."
Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút, ngắt ngắt mũi cô, bất kể cô có nghe hay không, nói:
"Hùng Bảo Bảo, trong tương lai, tôi muốn em làm bạn gái của tôi."
Ôm cô đi tới trước cửa nhà, đang muốn bấm chuông điện, bên trong đã có người vội vàng đẩy cửa ra.
"Bảo Bảo?!"
Hùng Hoa Anh lao ra, nhìn thấy nữ nhi được một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm, hắn ôm Bảo Bảo, tựa như ôm con mèo dễ dàng.
"Bác khỏe chứ, cháu đưa lệnh ái trở về."
Hạ Thụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng.
Nam nhân tốt đến chói mắt! Hùng Hoa Anh ngây cả người, vẻ mặt mê võng, bỗng nhiên có loại cảm giác đang ở trong mộng.