Bạch Diệp Phong không phải những người thường ở quán bar, theo ý của Văn Nhân Liên, Bạch Diệp Phong chính là số một số hai trong lứa bọn họ, người như vậy, thật sự có thể bị Trì Vưu nói phụ thân liền phụ thân hay sao, muốn điều khiển liền điều khiển sao?
Trên đường trở về, Giang Lạc vẫn luôn kề cạnh Văn Nhân Liên hỏi về Bạch Diệp Phong: “Tên đó rất lợi hại hả?”
“Rất lợi hại.” Văn Nhân Liên đáp: “So với thực lực thì nhân duyên của hắn còn tốt hơn.”
Văn Nhân Liên dừng một lát, dường như sợ đâm trúng chỗ thương tâm của Giang Lạc: “Người đi theo hắn rất nhiều, được người khác xưng là Trì Vưu thứ hai.”
Giang Lạc suýt không nhìn được cười: “Trì Vưu thứ hai?”
“Đúng.” Trác Trọng Thu nói tiếp: “Từ bốn năm năm trước Bạch Diệp Phong đã bắt đầu bắt chước Trì Vưu, hành vi cử chỉ, phong cách xử sự càng ngày càng giống Trì Vưu. Cũng từ lúc đó mới bắt đầu có danh tiếng, thời điểm Trì Vưu mất, hắn còn chạy tới tham gia tang lễ của Trì Vưu nữa mà.”
Giang Lạc như có điều suy nghĩ: “Ra là vậy.”
Thế thì Bạch Diệp Phong nhắm vào cậu cũng là có nguyên nhân.
Có thể Bạch Diệp Phong nghe được từ chỗ nào lời hoang đường cậu đã nói, làm người theo đuổi Trì Vưu, Bạch Diệp Phong bởi vì “Trì Vưu thích cậu” mà nhắm vào cậu cũng không phải chuyện không thể.
Nếu là như vậy, Bạch Diệp Phong chắc hẳn không phải là con rối của Trì Vưu.
Nhưng để đề phòng lỡ như, Giang Lạc quyết định nghe ngóng cẩn thận những chuyện về Bạch Diệp Phong một lần.
Đoàn người trở về khách sạn, thầy Vạn vui vẻ ra mặt dẫn bọn họ đến tiệm cơm ăn một bữa xem như chúc mừng, trên bàn cơm vẫn luôn vỗ lưng ba người Giang Lạc: “Khá lắm, khá lắm! Cuối cùng trường chúng ta cũng có danh tiếng!”
Khen một lượt từ Samuel đến Giang Lạc, Samuel và Lục Hữu Nhất đều không để ý: “Đều là công lao của Giang Lạc ạ, là cậu ấy dẫn bọn em phá trận.”
Hai bàn tay thầy Vạn lại vỗ lên người Giang Lạc: “Tốt tốt tốt! Trì Vưu chết cũng có thể nhắm mắt, lãng tử quay đầu, thầy coi trọng em!”
Giang Lạc thầm kín nói: “… Thầy à, sao thầy biết chuyện của em với Trì Vưu vậy ạ.”
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt trên bàn cơm đều cúi đầu.
Giang Lạc yên lặng đảo qua đầu bọn họ, quả nhiên bí mật mãi mãi là chủ đề bất tận cho việc bát quái, không biết còn bao nhiêu người đã lén lút biết được việc “Trì Vưu thích Giang Lạc” này nữa.
Giang Lạc thật sự rất biết ơn bọn họ, hận không thể xông lên ôm từng người gọi một tiếng “Người tốt”.
Sau khi chúc mừng xong, bọn họ có thời gian năm ngày để nghỉ ngơi. Nhưng năm ngày ấy cũng không hoàn toàn dùng để nghỉ ngơi, bọn họ chiếm được manh mối của cửa một, chiếm được ưu thế thì cũng phải bảo trụ được ưu thế. Trong vòng năm ngày, ít nhất bọn họ phải tìm ra địa điểm của cửa ải tiếp theo, lại dùng hết khả năng để thu thập tin tức về địa điểm đó.
Số lượng trường học được xây dựng thêm vào năm 2012 nhất định không hề ít, nhất là manh mối còn không ghi chú rõ ràng là trường tiểu học, trung học hay phổ thông đại học. Giang Lạc cảm thấy việc có thể tìm được địa điểm của cửa ải tiếp theo trong số đông các trường học hay không còn chưa chắc. Nhưng bọn Văn Nhân Liên đã rất thỏa mãn rồi, bọn họ bảo rằng, có được một manh mối hữu dụng đã là cám ơn trời đất.
Ba ngày sau, bọn họ chọn lọc ra được mười trường học có khả năng sẽ là địa điểm tổ chức cuộc thi nhất.
Thông tin về mười trường học được in thành tám phần, Văn Nhân Liên bắt bọn họ đọc hết trong một ngày, ngay cả Lục Hữu Nhất có trí nhớ kém nhất cũng nhớ được bảy tám phần.
Mà Giang Lạc cũng nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến Bạch Diệp Phong.
Tên Bạch Diệp Phong này lúc học phổ thông vẫn luôn bình thường không có gì lạ. Ai biết bắt đầu từ năm năm trước, đột nhiên hắn hăm hở, dần dần thể hiện thiên phú và sức mạnh của bản thân, đồng thời coi Trì Vưu là tấm gương cuộc đời. Đã có thiên phú xuất chúng, lại còn đối đãi chan hòa với mọi người, danh tiếng của Bạch Diệp Phong càng ngày càng lớn, khắp nơi trong đại học Sơn Hải đều có người đi theo hắn.
Giang Lạc còn nhờ vả nghe ngóng được ý kiến của người bên cạnh Bạch Diệp Phong. Theo ý bọn họ, tính cách của Bạch Diệp Phong không có gì thay đổi, giống y chang lúc trước, không có bất kỳ điều gì cổ quái cả.
Giang Lạc xem toàn bộ tin tức, không thể không thừa nhận, hình như cậu bị Trì Vưu làm cho quá mẫn cảm, nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu như Bạch Diệp Phong thật sự không phải con rối của Trì Vưu, như vậy cách giải thích hợp lý duy nhất chính là tên Bạch Diệp Phong này, ngoài mặt thì ôn nhu dễ gần, thật ra tâm nhãn nhỏ hơn lỗ kim. Không hổ danh là người theo đuổi Trì Vưu, Giang Lạc chế giễu trong lòng, hai người đơn giản giống nhau như đúc.
Buổi chiều, đám bạn bè vất vả bốn ngày trời gọi Giang Lạc tranh thủ còn một ngày nghỉ ngơi dự định ra ngoài chơi đùa, nhân cơ hội thư giãn thả lỏng tâm trạng căng thẳng suốt mấy ngày qua.
Lục Hữu Nhất còn nhớ chuyện Giang Lạc kể: “Chúng ta đi thăm một ngôi chùa đi, mấy ngày qua Giang Lạc xui xẻo quá, hết phòng ở bị cháy, lại đến trật khớp, hiện tại còn gặp phải nhện mặt người.”
Lúc ban tổ chức kiểm tra thôn Hổ Bộ không hề phát hiện nhện mặt người, thế mà lại bị Giang Lạc và Kỳ Dã vừa vặn đụng trúng, đây không phải là không may, mà là cực kì xúi quẩy.
Giang Lạc vẫn đang buồn ngủ, cố gắng vực dậy tinh thần: “Chùa ở Vân Nam? Là ngôi chùa nào?”
Cát Chúc nói: “Chùa Kim Vụ.”
Chùa Kim Vụ là ngôi chùa Phật giáo nổi tiếng của người Tạng ở Vân Nam, Giang Lạc vô ý nhìn về phía Cát Chúc. Trước kia Cát Chúc là đệ tử phật gia, về sau từ phật sang đạo, hiện tại đi chùa của Phật giáo, chẳng phải trong lòng Cát Chúc sẽ rất rối rắm sao?
Nhưng nhìn lại, cậu thấy Cát Chúc mặc một thân đạo bào tiên phong đạo cốt, tràn đầy phấn khởi thảo luận cơm chay ở chùa với Khuông Chính: “Nghe nói người ở đó chưng cơm rất thơm. Trước kia tôi từng đi chùa Kim Vụ, để tôi nói cậu nghe, đoán mệnh xem bói trong chùa không thể tin, bán đồ chặt giá gấp đôi, nói bán cho cậu mười khối nhưng thật ra bán ba khối đã lời lắm rồi…”
Giang Lạc: “…”
Cậu mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt, quay đầu sang nói với Diệp Tầm: “Cho tôi mượn ôm Tiểu Phấn một cái đi.”
Diệp Tầm đưa con rối thỏ cho cậu, Giang Lạc xoa nhẹ hai lỗ tai thỏ: “Cửa thứ nhất không cho mang đạo cụ đặc thù, cậu chỉ có thể để Tiểu Phán ở khách sạn, cửa thứ hai tới hẳn có thể mang theo rồi đúng không?”
Diệp Tầm gật gật đầu: “Có thể mang.”
Giang Lạc nhớ tới một bọc lá bùa của mình, cười âm u: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Chùa Kim Vụ được xây tựa lưng vào núi, diện tích rộng lớn, sở hữu một ngọn núi cao và hồ nước khổng lồ. Kiến trúc ngôi chùa là tường trắng ngói vàng, có phần giống với cung điện Potala ở Tây Tạng. ①
Bọn họ ngồi trên xe buýt tham quan của chùa mãi đến tận chân chùa Kim Vụ. Bậc thang trung tâm khoảng chừng hai trăm bậc, nơi đây địa thế cao, nếu muốn leo lên một mạch thì rất có thể sẽ gặp phải phản ứng say độ cao, một đoàn người lúc trèo lúc ngừng, cười cười nói nói đi lên chùa.
Trác Trọng Thu quen biết với các vị cao tăng trong chùa, cô và Cát Chúc đi tìm cao tăng để vấn an. Giang Lạc và những người khác thì tùy ý đi dạo trong chùa, Lục Hữu Nhất kéo Giang Lạc quyên không ít tiền nhang đèn, mỹ danh nói: “Tâm không thành tiền đến góp, ông mau cúi đầu lạy đi.”
Trước kia Giang Lạc không tin mấy thứ này, nhưng cũng đã xuyên qua rồi, còn xuyên tới thế giới linh dị thần tiên ma quái, ít nhất đối với thần phật cậu cũng có sự tôn trọng nhất định.
Cậu đi theo bạn bè cùng ngồi quỳ gối trên một tấm đệm, đúng chuẩn khom lưng bái Phật, lòng cậu nghĩ, yêu cầu của con không nhiều, chỉ cần Trì Vưu chết đi là được.
Bọn họ chơi ở trên núi hai tiếng rồi xuống núi tìm nhà ăn du lịch của người Tạng ăn xong bữa tối, sau đó nhanh chóng trở về khách sạn.
Tối muộn, Giang Lạc đang tắm, bên ngoài có người gõ cửa. Một lát sau, Lục Hữu Nhất chạy đến cửa phòng tắm gọi: “Giang Lạc, có người tới tìm ông.”
“Ai?”
“Người Phùng gia.” Lục Hữu Nhất thấp giọng nói: “Cậu ta bảo Phùng tiên sinh muốn gặp ông.”
Phùng tiên sinh, tất nhiên là chỉ Phùng Lệ,
Giang Lạc lau mặt, mở mắt ra nghĩ một lát: “Cậu ta có nói gặp tôi vì chuyện gì không?”
Lục Hữu Nhất nói: “Chẳng nói gì, chỉ bảo là Phùng tiên sinh muốn gặp ông.”
Giang Lạc sờ vòng âm dương trên tay phải, tại sao Phùng Lệ muốn gặp cậu?
Lần thi đấu vừa rồi, ngoài việc cậu lấy được hạng nhất, hẳn cũng không có chỗ nào khác biệt.
Giang Lạc suy nghĩ một lát, nói: “Để cậu ta về trước đi, từ chối hộ tôi luôn, nói là hiện tại tôi không tiện đi gặp Phùng tiên sinh.”
Lục Hữu Nhất đáp ứng rời đi.
Phùng Lệ vốn là công chính trong “Ác quỷ”, nam nhân có thể thành một đôi với Trì Vưu, Giang Lạc sẽ không xem thường y.
Phùng Lệ rất mạnh, Giang Lạc không thể trơ mắt nhìn y và Trì Vưu liên hợp với nhau để cho Trì Vưu càng ngày càng mạnh được. Nhưng trước khi tìm hiểu rõ tính cách cụ thể của Phùng Lệ, Giang Lạc không muốn tùy tiện đi gặp y.
Quan trọng hơn là, hôm nay Giang Lạc đi ra ngoài chơi đã rất mệt mỏi, cậu tùy hứng, tắm rửa xong liền muốn lên giường, không muốn phải đi ứng phó những người linh ta linh tinh.
Đệ tử Phùng gia bị Lục Hữu Nhất từ chối dọc theo đường đi lên lầu năm, gõ gõ của phòng Phùng Lệ, bên trong vang lên một âm thanh lạnh nhạt: “Vào đi.”
Đệ tử Phùng gia đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phùng Lệ đang đánh cờ với Trác Chính Vũ, Phùng Lệ không hề quay đầu nhìn cậu ta nhưng giống như có con mắt mở to sau đầu, thản nhiên hỏi: “Không tìm được người?”
Đệ tử Phùng gia cẩn thận đáp: “Tiên sinh, Giang Lạc bảo hiện tại cậu ta không tiện tới gặp ngài.”
Ngón tay cầm cờ của Phùng Lệ ngưng lại, nghiêng đầu nhìn về phía đệ tử.
Sắc mặt y lạnh nhạt, giống như chưa từng thấy qua khói lửa nhân gian, nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác áp bách nặng nề đến chân thực. Đệ tử run lẩy bẩy, Phùng Lệ chậm rãi đặt quân cờ xuống, tự lẩm bẩm: “Không tiện?”
Trác Chính Vũ cười ha ha: “Phùng Lệ, cậu lạc hậu quá. Người trẻ tuổi bây giờ ấy, nào có ngày nào nhàn rỗi không có chuyện gì làm chỉ đợi cậu đến để gặp chứ, mỗi ngày bọn chúng đều rất bận rộn, chơi còn chưa chơi đủ! Cậu muốn gặp người ta, sao không hẹn trước một tiếng chứ?”
“Được rồi.” Phùng Lệ lại nhìn về phía bàn cờ, giọng nói không chút gợn sóng: “Không tiện thì không tiện, vậy thì không gặp.”
Trác Chính Vũ thấy đánh cờ sắp thua, lập tức thừa cơ chơi xấu ném quân cờ đi, mở tấm bản đổ của địa điểm trận thi đấu tiếp theo ra: “Vậy trước tiên làm chuyện chính đã, hai người chúng ta còn chưa quyết định xem nên phân những học sinh kia đến khu vực nào đâu.”
Phùng Lệ đưa mắt nhìn bản đồ, tìm tìm trong danh sách học sinh, rút ra một tờ giấy rồi đặt ở địa phương nguy hiểm nhất trên bản đồ.
Trác Chính Vũ thò đầu sang nhìn, trên tờ giấy ghi hai chữ “Giang Lạc.”
Ông liếc nhìn Phùng Lệ, thầm nghĩ y quả thật thù dai, chỉ vì cậu bé người ta từ chối không tới gặp y, liền để con nhà người ta đến chỗ nguy hiểm nhất.
Nhưng chỗ nguy hiểm nhất sẽ thu hoạch càng nhiều, Trác Chính Vũ suy nghĩ rồi lấy tờ giấy ghi tên của con gái nhà mình đặt lên.