Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 27: Trấn trạch trừ tà



Biên tập: Nguyên Nhi 🍀 Chỉnh sửa: Thỏ



 Phùng Lệ, với tư cách là Thiên chủ mới của nhà họ Phùng, một trong sáu môn phái lớn, y đương nhiên biết rõ mặt mũi của Trì Vưu – người nắm quyền nhà họ Trì.

Lông mày của y không khỏi cau lại, vừa vì kinh ngạc trước tà khí của Trì Vưu vừa vì nội dung lời nói của hắn.

Một người một ma đều lấy lý do giống nhau, đương nhiên lời hắn nói không sai nhưng Phùng Lệ lại không cảm giác được sự "thành khẩn dứt khoát" từ hắn. Tay phải Phùng Lệ lưu loát kết thủ ấn như nước chảy mây bay, ngón trỏ mảnh khảnh khép lại cùng ngón giữa để trước mặt, thản nhiên nói: "Lùi lại."

Một ngọn lửa mà người thường không thể nhìn thấy bốc lên từ hư không, đốt cháy không khí khiến nó hơi vặn vẹo lại. Đám đông được bao quanh bởi ngọn lửa, ngọn lửa từ năng lượng chí dương của mặt trời có thể xua tan tất cả ma quỷ, thậm chí có thể đốt bọn chúng tới hồn phi phách tán.


Trì Vưu vốn đang hứng thú quan sát Giang Lạc, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn về phía Phùng Lệ.

Ngọn lửa đến gần, Trì Vưu khẽ nheo mắt, như không thể chống lại ngọn lửa vô hình, cuối cùng tách khỏi người Giang Lạc rồi biến mất không còn tăm tích.

Phùng Lệ bỏ hai tay xuống với vẻ mặt bình tĩnh, khi nhìn về phía Giang Lạc thì lông mày lại nhíu lại, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Người ma khác biệt. Hắn đã hoá thành lệ quỷ, con còn mong chờ cái gì?"

Giang Lạc trơ mắt nhìn Trì Vưu bị Phùng Lệ một câu liền xua tan, cậu kinh ngạc tự hỏi, Phùng Lệ mạnh tới như vậy sao?

Nhân vật chính trong cuốn sách gốc mạnh đến như vậy?

"Thầy Phùng", Giang Lạc vẫn là bộ dáng mất hết hồn phách: "Hắn chỉ là đi theo con, sẽ không làm hại con."

Trên mặt Phùng Lệ lộ ra một tia giễu cợt châm biếm: "Sẽ không làm hại con?"


Hắn nhìn đám đệ tử Phùng gia xung quanh, lại nhìn những thiên tài luôn nhận được sự coi trọng, sau đó lại nhìn về phía Giang Lạc: "Con và bọn họ, ngày mai ba giờ tới gặp ta."

Phùng Lệ dừng lại một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Lạc thật sâu: "Ta cho con xem đến tột cùng ma quỷ có hại người hay không."

Nói xong, Phùng Lệ quay người rời khỏi khu vườn.

Giang Lạc dưới ánh mắt ao ước và ghen tỵ của mọi người, thở dài một hơi.

Phùng Lệ quá mạnh mẽ, nếu như có thể có mối quan hệ tốt đẹp với y thì chính là kết quả tốt nhất. Tuy nhiên, thái độ của Phùng Lệ nói dễ nghe một chút thì là một người thầy nghiêm khắc, nói khó nghe thì chính là mình là nhất*, chỉ riêng cái tính cách nói một không nói hai này cũng đủ để nhìn ra nam chính trong cuốn sách gốc là người khó đối phó.


*唯我独尊: duy ngã độc tôn

Hơn nữa Phùng Lệ đột nhiên nói như vậy khiến Giang Lạc không kịp chuẩn bị. Trong mắt người khác, có được cơ hội tốt như vậy sẽ cảm tạ trời đất nhưng Giang Lạc không tin lòng tốt của một người lại đến một cách vô cớ như vậy.

Cậu lại thở dài, dưới ánh mắt của mọi người rời khỏi khu vườn.

Kế hoạch đi thăm quan tạm thời bị hoãn lại, nhưng những người ở Đại học Bạch Hoa đã chuẩn bị một buổi liên hoan.

Sau khi trở về khách sạn, họ cũng được biết có nhiều thí sinh đã bị thương.

So sánh với những người khác, Đại học Bạch Hoa bọn họ quả thật là vô cùng may mắn. Nhất là hai người Samuel và Giang Lạc may mắn đạt điểm rất cao tạo thành tương phản cực lớn.

Bọn họ chạy đến khu vực dã ngoại tự chuẩn bị đồ nướng, mang thức ăn xiên vào xiên sắt, Lục Hữu Nhất lại còn ở tại chỗ hái một ít nấm, xém chút nữa thì để lẫn trong những xiên thịt khác để mọi người ăn vào.
Cạnh khu vực dã ngoại có một khu rừng lá phong nhỏ, tiếc là tháng năm rừng lá phong vẫn còn xanh tươi. Giang Lạc hỏi Văn Nhân Liên một điếu thuốc rồi chạy sang bên cạnh đứng hút, nhìn cảnh sắc thiên nhiên rực rỡ trước mắt, tâm trạng của cậu từ từ bình tĩnh trở lại.

Một lúc sau, Văn Nhân Liên đi tới, đưa cho cậu một chai nước, sau đó cười nói: "Tâm trạng không tốt?"

Giang Lạc cười: "Tâm trạng của tớ từ trước tới nay đều rất tốt."

Văn Nhân Liên ung dung nói: "Bọn họ không nhìn ra, nhưng không có nghĩa là tớ cũng không nhìn ra. Giang Lạc, cậu thật sự không sao à?"

Y bắn một luồng khí vào trong ngực Giang Lạc, cười nói: "Từ khi Trì Vưu mất, tâm trạng của cậu trở nên rất kỳ lạ."

"Dường như có thứ gì đó không ngừng thúc đẩy cậu về phía trước", Văn Nhân Liên nhẹ giọng nói: "Cậu càng ngày càng trở nên lo lắng, như thể có gai trên lưng, lửa sém lông mày, nếu như cậu không làm gì đó thì sẽ không kịp... Cậu nói xem, đã bao lâu rồi cậu không thực sự nghỉ ngơi?"
Giang Lạc giơ ngón cái, ngưỡng mộ nói: "Văn Nhân Liên, cậu giỏi lắm."

Văn Nhân Liên mỉm cười, lại thở dài: "Cậu đến tột cùng là đang lo lắng cái gì?"

Trước câu hỏi của Văn Nhân Liên, Giang Lạc không muốn trả lời.

Văn Nhân Liên nhạy bén nhận ra tâm trạng cậu lại trở nên không ổn, thực tế thì từ khi ở trong giấc mơ bị Trì Vưu gϊếŧ chết mười tám lần, tinh thần Giang Lạc quả thật đã đến giới hạn phát điên và lý trí.

Bị gϊếŧ một lần là chuyện kinh khủng đến nhường nào, vậy mà Giang Lạc bị Trì Vưu dùng mười tám phương pháp khác nhau khiến cậu hết lần này tới lần khác cảm thụ cái chết. Cậu còn có thể tỉnh lại, còn có thế mở mắt ra, ý chí có thể xem là mạnh mẽ.

Nhưng những tổn thương mà cậu phải chịu đã ghim sâu trong tâm trí cậu, cho dù Giang Lạc có muốn trở lại bình thường như thế nào thì cậu cũng đã có chút điên cuồng giống như Trì Vưu.
Cậu đón nhận sự quan tâm của bạn bè nhưng vấn đề tâm lý khó mà nói rõ, trừ phi cậu cũng có thể gϊếŧ Trì Vưu từng đó lần, bằng không có nói gì đi nữa thì cũng là lời nói suông.

Giang Lạc cười nói: "Trước giờ tớ chưa tham gia cuộc thi nào lớn như vậy nên có chút lo lắng mà thôi. Sau hai vòng thi, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Văn Nhân Liên không nói thêm gì nữa, nói chuyện với cậu một lúc liền chu đáo cho cậu không gian riêng, trở lại với nhóm người đang nướng thịt.

Giang Lạc hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn những con bướm sặc sỡ bay lượn trước mặt, đuôi mắt hẹp dài nhướng lên. Khi cậu đang thưởng thức phong cảnh trước mắt, bỗng nhiên có cơn gió kỳ lạ từ phía sau thổi tới, thổi tới mức khiến tóc tai Giang Lạc che hết cả gương mặt cậu.

"... Tóc." Giang Lạc bình tĩnh buộc lại tóc: "Sáng mai đi cắt nó vậy."
Bữa tiệc nướng đêm nay ăn rất đã, bọn họ cũng gọi rất nhiều món ngon của vùng Vân Nam như rượu lúa mì Thanh Khoa, Giang Lạc khi uống luôn thấy có chút kỳ lạ, trà bơ cũng vậy, cảm thấy không quen. (Rượu lúa mì Thanh Khoa, trà bơ – đặc sản vùng Tây Tạng, Trung Quốc.)

Sau một đêm thả lỏng, ngày hôm sau Giang Lạc ngủ thẳng một giấc gần đến buổi chiều mới dậy. Sau khi cơm nước xong xuôi, cậu liền định đi cắt tóc của mình.

Nhưng cậu đi liên tục ba tiệm cắt tóc mà không tiệm nào mở cửa cả. Giang Lạc đành đơn giản mua một cái kéo, sau khi trở về khách sạn liền soi gương, chuẩn bị cắt tóc ngắn lên.

Cậu xác định độ dài mong muốn, đang định một phát cắt đi thì lại nhận ra cái kéo đã mở ra không cách nào bóp lại được.

Vẻ mặt Giang Lạc trở nên nghiêm túc.

Cậu dùng hết sức bóp cây kéo, đầu ngón tay nơi cầm kéo đã trở nên trắng bệch, cho dù dùng sức đến đau cả tay nhưng vẫn không thể nào đóng kéo lại.
Giang Lạc nhướng mắt nhìn vào trong gương.

Trong gương, mái tóc dài của cậu xõa trên vai, đen như tơ lụa phủ trên đó. Trên trán, mái tóc đen như búp sen hơi hợp lại, vừa lúc rơi xuống hai bên lông mày xinh đẹp của thanh niên.

Giang Lạc buông tay đang cầm cây kéo, cây kéo màu bạc nặng nề rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan.

Hai lưỡi kéo không cách nào đóng lại được vào thời khắc rơi xuống đất cuối cùng cũng khép lại.

Trong lúc Giang Lạc mặt mày ảm đạm, trên gương đột nhiên xuất hiện một hàng chữ được chậm rãi viết bằng nước: Tôi vẫn thích em để tóc dài hơn.

Trì Vưu.

Giang lạc nghiến răng nghiến lợi nói thầm cái tên này.

Cậu gần như hận đến không thể lột da hắn, rút gân hắn rồi uống thử máu của hắn xem có nhàm chán như chính hắn hay không.

Mẹ nó, đúng là âm hồn không tan.
Tôi cắt tóc thì liên quan gì tới thầy.

Giang Lạc lạnh lùng nhìn dòng chữ từ khi xuất hiện đến biến mất, bên ngoài vang lên tiếng chuông, Lục Nghị lớn tiếng nói: "Giang Lạc, tới lúc đi gặp Phùng Lệ rồi!"

Giang Lạc kiềm chế cơn giận, làm ngơ tấm gương, đi thẳng ra khỏi phòng tắm.

Cậu dùng lực đóng cửa lại, "ẦM" một tiếng thật lớn.

Ba giờ chiều, Giang Lạc đúng giờ xuất hiện trước mặt của Phùng Lệ.

Khi cậu đến, có một vài người khác đã đến rồi. Nhìn thấy Giang Lạc đến trễ thế này, mấy tên sinh viên họ Phùng tôn sùng Phùng Lệ như thần xém chút nữa dùng ánh mắt đục mấy cái lỗ trên người Giang Lạc.

Giang Lạc vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên, Phùng Lệ khẽ nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói cái gì mà chỉ đứng dậy nói: "Đi thôi."

Đoàn người lên xe, trên xe có người cung kính hỏi: "Thầy Phùng, chúng ta đi đâu vậy?"
"Có người mời ta đi xử lý vài việc nhỏ", Phùng Lệ nhẹ giọng nói: "Các ngươi cũng đi theo xem."

Vài người lên tiếng đáp dạ.

Một giờ sau, xe dừng lại trước một ngôi biệt thự cao cấp. Phùng Lệ bước xuống xe đầu tiên, những người còn lại đi theo phía sau y, mắt nhìn thẳng đi vào căn biệt thự.

Còn chưa đi tới sảnh chính đã có người vội vã ra đón, một thanh niên hơn hai mươi tuổi vẻ mặt hốc hác: "Thầy Phùng, ngài cuối cùng cũng đã tới!"

Phùng Lệ khẽ gật đầu, thanh niên thở phào nhẹ nhõm, như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Mời ngài vào bên trong."

Ngôi biệt thự này được chia thành hai tầng, tầng một rộng một trăm năm mươi mét vuông. Vừa bước vào, Phùng Lệ dừng lại, quay đầu nhìn về phía mấy người Giang Lạc hỏi: "Các ngươi nhìn thấy cái gì?"

Một người đứng cạnh Giang Lạc tên Vương Tam Thán nghiêm mặt nói: "Trong sân có trồng một cây tùng bách, tùng bách có khả năng trấn trạch hoá giải sát khí, khảm thuỷ sinh mộc, tác dụng của tùng bách sẽ tăng gấp đôi, vạn năm tươi tốt."
Một người lại nói: "Chỗ huyền quan có đặt một chậu tùng bồng lai, trừ tà tránh tai hoạ, lại có thể thu hút tiền của. Trong nhà có trồng trúc bụng phật, trúc bụng phật là loại cây có thể giúp tĩnh tâm, cũng là loại cây mà yêu ma quỷ quái sợ hãi tránh xa. Con thấy ngôi nhà này có rất nhiều đồ vật trấn trạch, lại hỗ trợ cho phú quý, chủ nhân ngôi nhà này chắc chắn là người đại phú đại quý."

Vương Tam Thán hình như cảm thấy hắn không còn gì để nói nữa, vẻ mặt buồn bã cúi đầu.

Phùng Lệ gật đầu, chưa nói tốt hay là không tốt, mà nhìn về phía Giang Lạc: "Con nghĩ như thế nào?"

Giang Lạc nghiêm túc nói: "Con nghĩ gia đình này đã gặp không ít chuyện quỷ quái."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.