Biên tập: Nguyệt Mẫn ┃ Chỉnh sửa: Thỏ Ngọc
Văn Nhân Liên cười dịu dàng nhưng trong mắt Giang Lạc nụ cười đó lại chẳng tốt lành chút nào: "Không cần mặc đồ nữ, tớ thấy mấy cô gái trong thôn chỉ quấn áo choàng thôi. Nam nữ mặc vào chẳng khác là mấy đâu."
Giang Lạc nói chắc cú: "Không thể nào."
Văn Nhân Liên tội nghiệp nói: "Nhưng tớ đi có một mình à, nhân lực không đủ dùng đâu."
Giang Lạc giơ ngón tay chỉ sang Trác Trọng Thu đang thụt lùi: "Bộ Trác Trọng Thu không được hả?"
Vẻ mặt Trác Trọng Thu méo xẹo: "Giang Lạc, thôi đi nhé."
Văn Nhân Liên nhẹ nhàng nói: "Trọng Thu thì cũng được nhưng bọn họ chỉ chọn nữ vào nhà thờ tổ. Tớ sợ Trác Trọng Thu vào sẽ gặp nguy hiểm, nam vào vẫn an toàn hơn chứ."
Giang Lạc: "......"
Mỗi khi bị khó chịu là cậu cứ phải mang Trì Vưu ra mắng.
Địch mẹ cái tên Trì Vưu này.
.......
Những người khác bị đuổi ra ngoài.
Ma Quỷ cầm đao đứng cạnh Lục Hữu Nhất, nhìn chằm chằm trong phòng, mặt vô cảm nhưng lại tò mò hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Bọn họ đang làm một chuyện rất đau khổ." Lục Hữu Nhất: "Cái chính là Giang Lạc sẽ rất đau khổ."
Ma Quỷ nhíu mày xông thẳng vào phòng, Lục Hữu Nhất vội tóm hắn lại: "Nè nè nè, anh định làm gì?"
"Tôi phải bảo vệ bạn mình." Ma Quỷ quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu không nỡ rời xa tôi hả? Không sao, cậu có thể vào chung để cứu người, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Lục Hữu Nhất: "...... Không biết là tính cách anh lại thế này luôn á."
"Tính cách gì? Tuy tôi thích buôn dưa lê nhưng tôi vẫn rất nghĩa khí đó nha." Ma Quỷ muốn cười nhưng bởi vì mặt than nên chỉ có thể cười một cách sượng trân. Hắn khó hiểu cau mày, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó: "Tôi còn thích cười lắm nha."
Liêu Tư nghe lén một bên: "..."
Chắc chắn đó không phải là Đằng Tất mà y quen.
Lục Hữu Nhất rùng mình một cái: "Ma Quỷ, xin anh đó đừng có cười nữa! Bọn họ đang bàn việc chính sự, anh không vào phá được đâu!"
"Chính sự gì?" Ma Quỷ nói: "Tôi không thể trơ mắt nhìn bạn mình đau đớn như vậy được."
Vẻ mặt Lục Hữu Nhất quái lạ: "Anh nghĩ sao mà Giang Lạc chịu đau được hả?"
Giống như đang nhịn cười.
Ma Quỷ gật đầu, nói một cách đương nhiên: "Chúng ta đều là bạn mà, đã là bạn thì hoạn nạn có nhau."
Trác Trọng Thu với Cát Chúc đứng bên kia vỗ tay cái bốp: "Quá đã!"
Bọn họ đẩy Ma Quỷ và Lục Hữu Nhất vào trong, Cát Chúc cực kỳ cảm thán mà nói: "Mấy người đúng là bạn tốt. Bốn người đi thám thính nhà thờ tổ nhé còn lại cứ để bọn tớ lo. Bọn tớ tiếp ứng bên ngoài cho."
Lục Hữu Nhất trở nên nghi ngờ cuộc sống: "Không, không phải. Tớ có nói gì đâu, ý tớ không phải như thế."
Bọn họ bị đẩy mạnh vào trong phòng.
Văn Nhân Liên đang make up cho Giang Lạc, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vui mừng: "Chào mừng các cậu tham gia hoạt động này nhé."
Y run run tay khiến bột phấn bay tung tóe trong không khí. Văn Nhân Liên nhìn Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ, người này so với người kia càng đô con hơn, chân thành tha thiết nói: "Tớ hứa sẽ cố gắng hết sức biến các cậu thành một cô gái xinh đẹp xuất sắc."
Giang Lạc mở một con mắt ra nhìn họ, cười khúc khích vui vẻ: "Đủ anh đủ em luôn."
Phải make up cho ba người đến cái trình độ thật giả lẫn lộn đúng là một công việc quá tốn thời gian. Duy chỉ mỗi Giang Lạc là nhanh bởi khuôn mặt cậu nảy nở, ngũ quan xinh đẹp. Sau khi tỉa bớt chân mày và che bớt đi khí chất mạnh mẽ, vẻ đẹp ấy lập tức nhẹ nhàng nữ tính hơn.
Cát Chúc và Trác Trọng Thu mượn cho bọn họ bốn bộ quần áo địa phương. May là quần áo cũng giống như những gì mà Văn Nhân Liên nói, có vẻ trung tính. Sau khi khoác áo choàng lên thì phục sức của nam và nữ cũng không khác mấy.
Năm giờ chiều mới xem như hoàn thành xong. Chờ lúc nhóm Giang Lạc bước từ trong nhà ra ngoài, mấy người Cát Chúc đã chờ chán muốn chết.
Sau khi thấy thành quả trên người Giang Lạc, bọn họ mới có cảm giác ngạc nhiên sảng khoái: "Giang Lạc ơi, cậu đẹp nhức nách luôn."
Mái tóc đen của cậu được tết thành một bím tóc, tùy ý vuốt sang bả vai. Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đẹp đẽ đắm say lại rực rỡ chói lòa.
Đủ để khiến cho người ta vô thức bỏ qua những đặc điểm giới tính mà cậu cố tình che giấu.
Quần áo vừa vặn đến không ngờ, bên hông nhẹ nhàng ôm lại thành một đường cong khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Giang Lạc cong môi cười cười, tâm trạng vui vẻ hơn hai người Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ ở phía sau.
Những người khác: "... Phụt."
Lục Hữu Nhất mặc đồ nữ vào thì hơi chật, hắn hoài nghi nói: "Mấy cậu có mắt không thế, tụi này xấu vậy hả?"
Cát Chúc nín cười đến mức cơ mặt giật giật: "Đẹp, đẹp cực."
Mặt mũi của Lục Hữu Nhất thiên về đẹp trai, cao ráo. Ăn mặc như vậy chỉ có thể nói là không chê vào đâu được nhưng so với xác sống bên cạnh thì vẫn có thể lọt mắt.
Mặt mũi của xác sống dày đặc sát khí, vẻ mặt lạnh lẽo chẳng chút cảm xúc nào. Cố tình mặc đồ nữ lại trang điểm đậm, các đường nét trên khuôn mặt không được mềm mại nhưng trông rất tấu hài khiến mọi người không nhịn được cười.
Văn Nhân Liên cười xong mới bất đắc dĩ nói: "Tớ cố gắng hết sức rồi."
Thời gian cũng sắp đến, bọn họ mang theo ít đồ phòng thân rồi im lặng ra ngoài.
Cửa mỗi ngôi nhà đều đóng chặt, chỉ có những cô gái trẻ trong thôn đi lại. Trên gương mặt họ là nét dịu dàng diễm lệ mang theo cả nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt hưng phấn cùng với gò má ửng hồng lên.
Nhóm Giang Lạc hòa mình vào trong đám người cũng không khiến ai chú ý nhiều. Có thể vì họ đã không còn tâm tư để ý đến những người khác. Hơi thở các cô hơi gấp gáp, sự căng thẳng đã đầy ắp bên trong.
Sáu giờ chiều, trước cửa từ đường tập trung rất nhiều cô gái trẻ.
Mặc dù nhiều nhưng đếm đi đếm lại cũng chỉ tầm mấy chục người. Để tránh bị phát hiện có điều gì đó sai sai, nhóm Giang Lạc còn cố tình đứng trong góc hẻo lánh.
Trưởng làng vội vã chạy tới rồi đứng ở đằng trước chờ cửa từ đường mở ra.
Trông bộ dáng lão còn khẩn trưởng hơn con gái nhà người ta. Lão đi tới đi lui liên tục, mồ hôi nhễ nhại bị lão thô lỗ lau đi.
Bỗng nhiên trên bầu trời bị bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc.
Cửa từ đường chầm chậm hé mở, một vị Thần công áo đen từ giữa đi ra. Trưởng làng vội vàng bước tới nghênh đón rồi mời ngài ta lên trước ngồi.
Thần công mặc đồ đen liền mũ che khuất cả mặt, giọng nói của y trầm thấp, cuống họng như bị rạch nát khàn khàn như một cái cây khô: "Để bọn họ vào đây báo ngày sinh bát tự lên."
Thôn trưởng vội vã gật đầu, bước đến trước mặt những cô gái nói: "Tất cả đi vào báo ngày sinh bát tự lên cho Thần công. Thần công hỏi cái gì các cô đáp cái nấy, cơ hội hiếm có nên tự biết quý trọng đi!"
Các cô gái ở hàng đầu từng người tiến vào, bước đến trước mặt Thần công.
Thần công vẫn luôn cúi đầu, làm người khác nghi ngờ không biết rốt cuộc y có nhìn các cô gái không. Ngẫu nhiên mở miệng giữ lại vài cô gái đứng sang bên trái đằng sau y còn lại chẳng nói gì khác.
Những cô gái phía trước rất nhanh lần lượt rời đi. Giang Lạc phát hiện những người bị giữ lại ở bên trái Thần công đều rất vui mừng mà những cô gái không được giữ lại đều đã rưng rưng nước mắt, lung lay sắp đổ.
Những cô gái bị giữ lại đều không ngoại lệ, ngày sinh bát tự nêu ra đều là ngày sinh tháng đẻ âm khí cực nặng.
Quả thật có điều kỳ lạ.
Trong lòng Giang Lạc hiểu điều đó. Lúc cậu bước lên liền cúi đầu tránh đi tầm mắt của trưởng làng, cậu hạ giọng bình bình đọc ngày tháng năm sinh.
Như bình thường, cậu hẳn sẽ bị giữ lại. Nhưng Thần công lại không ra bài theo lẽ thường, cất giọng nghèn nghẹt hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Giang Lạc thoáng ngập ngừng rồi chọn một cái tên phổ biến trong làng: "Thúy Hoa."
Thần công nói: "Lúc nãy cũng có một cô tên là Thúy Hoa."
Trưởng làng nghi ngờ nhìn Giang Lạc, những cô gái tự thân muốn được gả cho thần sẽ không hay ra ngoài nhiều, cũng không tiếp xúc với đàn ông khác. Thật sự là lão không nhớ trong làng có bao nhiêu cô tên là Thúy Hoa. Nhưng lão cũng chẳng hoài nghi mà còn giải thích thay cho Giang Lạc: "Thần công, người cũng biết các cô gái làng này mà. Năm nào cũng vài cô tên như thế."
Thần công: "Vậy à?"
Y chống gậy đứng dậy, đi từng bước chậm rãi đến trước mặt Giang Lạc.
Giang Lạc cúi đầu thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân.
Giày vải màu đen và áo choàng đen bọc kín mít toàn thân của Thần công. Kỳ lạ hơn là Giang Lạc đã cao một mét tám rồi nhưng kẻ chống gậy này còn cao hơn cậu đến nửa cái đầu.
Thần công mang găng tay đen duỗi từ trong áo choàng ra, nâng cằm Giang Lạc lên giống như quan sát: "Nhưng sao ta thấy người này khá lạ mắt nhỉ?"
Giang Lạc giật thót trong lòng, mi mắt khẽ động nhìn chiếc cằm tái nhợt lộ ra dưới dưới lớp áo choàng đen và mũ.
Mũ đen càng khiến cho chiếc cằm nhợt nhạt thiếu sức sống có đường cong thon gọn hoàn hảo.
Nó hơi khiến cho Giang Lạc cảm thấy quen quen.
Thần công buông tay xuống, nhéo má Giang Lạc từ dưới lên trên, giọng nói khàn khàn khó chịu: "Ngươi là người Thâm Thổ thật sao?"
Giang Lạc cười vô hại: "Thần công, tất nhiên em là người Thâm Thổ rồi ạ."
"Vậy ngươi biết làm cái gì?'' Thần công dời tay đè lên vai Giang Lạc: "Biết việc như hầu hạ thần linh không?"
Bả vai Giang Lạc đau nhói, xương cốt như bị bóp nát. Chóp mũi toát mồ hôi nhưng cậu vẫn bình tĩnh đáp: "Em biết."
Trưởng làng hoảng loạn nói: "Thần công yên tâm, mấy cô gái ở làng chúng tôi đều học cách hầu hạ thần linh rồi. Biết hết đấy ạ. Không ai là không biết, người này làm còn tốt hơn người kia cơ."
"Trưởng làng làm việc thì chắc chắn ta yên tâm rồi." Thần công dịu giọng nói: "Dù sao mấy năm nay cũng có sai sót gì đâu."
Khuôn mặt lão đột nhiên trở nên hết sức vui mừng, giống như được tái sinh, gió xuân phả vào mặt: "Chắc chắn năm nay cũng sẽ ổn thỏa thôi."
Thần công gật đầu, lại liếc nhìn Giang Lạc, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Người này đi. Những người khác cho về."
Vừa dứt câu, những cô gái không được chọn lộ rõ vẻ tuyệt vọng, thậm chí có phân nửa người tái mặt ngã xuống mặt đất.
Giang Lạc quay đầu nhìn thoáng qua nhóm bạn mình, Văn Nhân Liên dùng khẩu hình miệng nói: Yên tâm.
Cậu bình tĩnh gật đầu, đi theo Thần công và trưởng làng vào trong nhà thờ tổ.
Thật ra cậu không sợ đến vậy. Chủ yếu là tò mò, rốt cuộc làng này ẩn giấu bí mật gì nhỉ?
Một cánh cửa ở từ đường được mở ra, bên trong tối đen như mực. Sau khi ba người Giang Lạc lần lượt vào trong thì có tiếng đóng cửa nặng nề, tia sáng cuối cùng cũng bị chặn ngoài cửa.
Thần công đi dẫn đầu, Giang Lạc ở giữa còn trưởng làng ở phía sau. Bước vào bóng tối, mắt Giang Lạc phải mất một lúc mới có thể nhìn được hình dáng của sảnh thờ tổ tiên này trong bóng tối ra sao.
Từ đường được chia làm hai phần: Trong và ngoài, trừ bàn thờ ra thì không còn gì nữa. Điều kỳ lạ là trên bàn thờ chỉ có lư hương và nến mà không hề có một bức tượng thần nào được điêu khắc hay thậm chí là vẽ lên.
Họ đi từ ngoài vào trong, bên trong có vài ngọn nến mờ ảo. Thần công cầm chân đèn, kéo một cánh cửa bí mật trên mặt đất lên rồi quay đầu sang nói: "Đi với ta."
Ánh nến soi lên gương mặt nửa sáng nửa tối của y. Căn phòng u ám đáng sợ, giọng của trưởng thôn cứ run lên: "Vâng."
Đó là một con đường bí mật rất dài, cầu thang đá dẫn xuống dưới sâu thăm thẳm.
Giang Lạc không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết ngọn đèn trong tay Thần công đã cháy hết hai phần ba. Tiếng bước chân vang lên trong đường hầm trống trải, rõ ràng chỉ có tiếng bước chân của ba người nhưng lại ồn ào giống như có mười mấy người đi.
Cuối cùng, họ bước lên mặt đất bằng phẳng.
Sau khi bước lên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng hai bên tường cũng có ánh sáng. Thần công thổi tắt cây nến trong tay rồi đặt sang một bên, chống gậy đi từ từ về phía trước.
Ánh mắt Giang Lạc nhìn y đầy hoài nghi.
Áo choàng đen che lấp cả người y, nếu y vẫn luôn ăn mặc như vậy chẳng lẽ mọi người trong làng Thâm Thổ này chưa có ai từng thấy mặt y sao?
Phải chăng chỉ cần phủ một lớp áo choàng đen như vậy đã có thể giả mạo thành thần?
Trong lúc đang suy nghĩ bỗng Giang Lạc nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ. Hóa ra còn có một dòng sông ngầm nằm ẩn sâu bên dưới, càng đi sâu vào trong thì hình dáng dòng sông càng rõ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, soi rõ cả một khúc sông ngầm rộng hai mét. Nước trong lòng sông chảy xiết, sức nước mãnh liệt cuồn cuộn cuốn theo lớp bùn dạt vào hai bên bờ thành một vũng lầy ẩm ướt.
Không biết con sông này sâu bao nhiêu nhưng ở đây không có thuyền. Thần công đang đi bỗng nhiên dừng bước tránh sang một bên và thì thào: "Tân nương của thần linh, mời đi lên phía trước."
Xưng hô này khiến mí mắt Giang Lạc giựt giựt, cậu cố phớt lờ nó đi rồi hỏi: "Đi thế nào?"
Dường như cậu đang nói một điều gì đó rất ngớ ngẩn khiến cho Thần công bật cười thành tiếng, tiếng cười vừa khô khan vừa gian trá khiến người ta phải sởn gai ốc: "Tất nhiên là dùng chân của ngươi để đi rồi."
Răng Giang Lạc ngứa ngáy.
Điên khùng gì đâu, chỉ cười một tiếng mà đã khiến lửa giận của cậu bùng cháy, mẹ kiếp một trận.
—— Trì Vưu.
Sau lần Trì Vưu phát điên ở khách sạn thì đây là lần đầu tiên cậu gặp lại hắn.
Thù lần trước cậu vẫn chưa báo xong.
Giang Lạc cười lạnh một tiếng: "Anh là Thần công thì chắc là người hầu bên cạnh thần linh chứ gì."
Trưởng làng tức giận nói: "Thúy Hoa, ai cho cô ăn nói như thế!"
"Chẳng lẽ không phải à?" Giang Lạc nhướng mắt nhìn Trì Vưu, dùng toàn bộ sự xảo quyệt và độc ác, cậu thờ ơ nói một câu: "Anh muốn phủ nhận mình là người hầu của thần linh chăng?"
Thần công xoay xoay cây gậy rồi chậm rãi nói: "Ta là người hầu."
"Một khi đã như vậy, anh còn muốn để tôi bước xuống nước ư?" Giang Lạc nhíu mày, không chút khách sáo: "Đây là chuyện của một tên hầu nên làm à?"
Quan trọng hơn là Giang Lạc nhìn thấy rất nhiều hồn ma ở con sông này.
Những hồn ma bị dòng nước cuốn đi rồi lại một đám mới bò tới. Hồn ma dưới đáy sông đen ngòm này khác nhau. Chúng cố sức vươn tay muốn bò lên trên nhưng lại bị nước sông vây lấy, chỉ có thể tuyệt vọng ngã xuống nước lần nữa.
Đây là những con ma chết đuối hay còn gọi là ma nước.
Ma chết đuối hay ma treo cổ đều không thể đầu thai được, chúng phải kéo người chết thay để giải thoát. Nếu Giang Lạc đạp một chân xuống, chỉ sợ sẽ bị hàng chục hàng trăm con ma nước này kéo xuống làm vật thế mạng.
Thần công nghiêng mặt về phía cậu, gương mặt y bị mũ che khuất giống như có thể xuyên qua áo choàng nhìn thấu Giang Lạc: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Anh nhảy xuống đi." Cậu khẽ nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm đá kê chân qua sông cho tôi."
Trưởng làng hít sâu một hơi, lão quên sạch những gì cần nói chỉ nhìn Giang Lạc một cách đầy kinh hãi.
Thần công chậm rãi cầm quyền trượng, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng. Quyền trượng dài mảnh như một món đồ chơi trong tay y. Tuy tay của y bị miếng vải đen bao trùm nhưng từng hành vi cử chỉ lại hờ hững khiến người ta không thể dời tầm mắt.
"Cô nói đúng." Thật lâu sau, Thần công đổi lại xưng hô tôn trọng hơn, hình như hắn còn cười: "Thân phận của cô như vậy, đúng là không nên tự xuống nước."
Dứt lời, thần công dưới ánh mắt không dám tin của thôn trưởng, dẫm một chân vào trong lòng sông.
Giang Lạc thấy rất rõ ràng, giây phút lúc thần công bước xuống nước thì những con thủy quỷ giống như đói khát quanh năm cuối cùng cũng ngửi thấy mùi tanh của thịt. Chúng nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhào về phía thần công. Nhưng tại khoảnh khắc móng vuốt của quỷ nước đụng vào thần công, đột nhiên lại vội vàng rút lui như thủy triều. Bọn nó như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố, con quỷ nước ở gần thần công nhất thậm chí còn nổi điên liều mạng lùi về sau.
Trong nháy mắt, nước quanh người thần công trở nên sạch sẽ.
Thần công duỗi thẳng cánh tay, dùng quyền trượng cắm vào trong đất, y khiêm tốn nói: "Mời cô."
Giang Lạc sâu xa nhìn y một cái, bước nhanh về trước rồi đạp một chân lên bả vai của thần công.
Thần công đứng thẳng tắp, không hề đong đưa, "cây cầu" này còn vững chắc hơn cây cầu treo nhiều.
Giang Lạc vốn định tiếp tục giẫm lên y đi về phía trước nhưng đột nhiên vô số móng quỷ trắng toát vồ lên mắt cá chân cậu.
Đám quỷ nước vừa nãy còn cực kỳ sợ hãi thế mà bây giờ lại vây quanh đây, chúng nó bỏ lơ thần công dưới chân Giang Lạc, tham lam sốt ruột muốn lôi Giang Lạc xuống nước.
Giang Lạc bị túm không thể động đậy nửa bước.
Cậu liếc mắt nhìn thần công rồi cười nhạo một tiếng. Sau đó mạnh mẽ rút chân khỏi đám vuốt quỷ, một bước nhảy sang bờ bên kia.
Thần công và thôn trưởng lần lượt lên bờ. Giang Lạc phát hiện lúc thôn trưởng xuống nước những con quỷ nước không hề động đến thôn trưởng. Không phải sợ hãi giống như đối với thần công mà là không có phản ứng gì. Giống như thôn trưởng... vốn là một người chết.
Ba người đi về phía trước một lúc thì đi tới một từ đường.
Từ đường ngầm còn lớn hơn hai ba lần so với trên mặt đất.
Ánh nến trong từ đường leo lắt rọi ra những cái bóng dài ngắn không đồng đều trên mặt đất, chiếu sáng vài bức tranh trên tường. Nhưng so với bức tranh thì thứ hấp dẫn sự chú ý hơn là một pho tượng thần ngồi xếp bằng trong từ đường.
Không, thay vì gọi là tượng thần thì nên gọi là một pho tượng tà thần.
Tượng thần được điêu khắc từ đá, khuôn mặt thô ráp và nụ cười rập khuôn y hệt như một cái mặt nạ. Tay trái bức tượng tạo thành hình hoa sen để trước người cùng với đôi mắt nhắm nghiền, cong lên giống như đang cười. Ngũ quan thoạt nhìn có vẻ nhân hậu hiền từ nhưng luôn có cảm giác quỷ dị như hình với bóng, còn đôi môi như ngậm máu nhỏ xuống vài vệt máu khô.
Màu sắc trên người tượng thần cũng vô cùng kỳ quái. Nhìn tổng thể thì hình như là tượng thần được sơn màu nhưng ở hai chân lại là màu trắng đen. Nơi màu sắc rực rỡ giao với màu trắng đen có một vệt màu đỏ như máu.
Nhưng thôn trưởng không hề cảm thấy có gì quái dị, hai mắt lão nồng nhiệt nhìn tượng thần rồi lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một mình.
"Thần..."
Thần công mặc kệ hành động của lão, bước thẳng tới cắm ba nén nhang trước tượng thần, khói hương bay mù mịt, sau đó y nhàn nhạt lên tiếng: "Trói cô ta lại."
Trói ai cơ?
Giang Lạc nhướng mày, trong lòng có cảm giác liền nghiêng người nhìn thôn trưởng móc từ trong ngực ra một cuộn dây thừng, ánh mắt tàn độc đi về phía cậu.