Chỉnh sửa: Red Tea┃Đọc kiểm: Bí ĐaoSau khi Ma Quỷ leo ra khỏi hang trong núi sâu ở làng Thâm Thổ, anh ngửi hồi lâu vẫn không ngửi thấy mùi của bạn bè.
Anh đứng trước cửa hang động một lúc lâu nhưng vẫn không biết nên chạy đi đâu. Lúc mặt trời sắp lặn, anh xuống núi thì thấy nhóm nhân loại chuẩn bị đi xa. Anh bám theo họ rời khỏi làng Thâm Thổ, sau đó tiến vào xã hội loài người.
Mấy nhân loại này toàn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi bàn tán quần áo và ngoại hình của anh, Ma Quỷ cảm thấy anh không hợp với nơi này lắm. Bằng ý chí kiên cường bất khuất, giữa ngàn ngàn vạn vạn nhân loại, Ma Quỷ cầm theo đại đao, lặng lẽ đứng trước ngã tư suy tư thật lâu.
Nên đi đâu đây?
Các bạn đâu rồi?
Trong khi Ma Quỷ đang mờ mịt trong xã hội loài người, có ai đó tự xưng là "Săn tìm ngôi sao" tìm đến anh.
Hắn nói với Ma Quỷ rằng, chỉ cần anh ký một hợp đồng và nghe lời bọn hắn thì có thể giúp anh gặp được các bạn. Ma Quỷ vừa đặt bút ký hợp đồng kia là bị đưa đến chương trình «Next stop, idol» ngay lập tức.
Trước khi tham gia, quản lý dẫn anh đi cắt tóc. Ma Quỷ bình tĩnh nhìn mái tóc dài biến thành tóc ngắn, nghe mấy người kia nói: "Cậu phải dùng tất cả biện pháp để tìm camera nghe chưa? Đây là cách duy nhất để các bạn của cậu nhìn thấy cậu trên TV rồi mới có thể đến tìm cậu."
Ma Quỷ đăm chiêu: "Ta hiểu rồi."
Anh biết mấy người này không thật sự muốn giúp đỡ anh, bởi vì anh từng nghe thấy quản lý đắc ý nói với người khác: "Cậu ta chính là đồ ngốc, hợp đồng của tôi ghi hai mươi năm, hai mươi năm đó, cậu ta không thèm nháy mắt lập tức ký vào."
Nhưng Ma Quỷ cũng không thèm để ý, hai mươi năm đối với người chết thật sự không tính là gì, chí ít những người này giúp anh tìm cách gặp các bạn.
Tuy nhiên Ma Quỷ đã tìm thấy hơn hai mươi camera trong chương trình này, thậm chí còn giấu chúng đi, kết quả vẫn không thấy các bạn đến tìm mình.
Thế nên đối với việc ghi hình, càng ngày anh càng lười phản ứng.
Sáng hôm nay, như bao ngày bình thường khác, Ma Quỷ lén lút lấy máy quay trong ký túc xá xuống giấu trên người, rồi mới bất đắc dĩ đi về phía sảnh quay. Vừa vào đại sảnh, nhân viên công tác phát cáu với anh: "Tư Quy à, mọi người đến đông đủ rồi còn thiếu mình cậu thôi đấy!"
Ma Quỷ lẳng lặng vòng ra sau mọi người, bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: "Ma Quỷ?!"
Lục Hữu Nhất vừa mừng vừa sợ.
Người đàn ông tóc ngắn cao lớn cường tráng bỗng ngẩng đầu lên, mắt ưng sắc bén nhìn về phía âm thanh phát ra. Lúc anh thấy Lục Hữu Nhất, con ngươi co lại, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Ma Quỷ đã đổi quần áo hiện đại và tạo hình. Nếu nhìn lướt qua thì anh chỉ là một anh đẹp trai bình thường có khí chất hơi kỳ lạ mà thôi. Mày kiếm mắt sắc, tiêu sái mạnh mẽ, không thể không nói, ngoại hình của anh đặt chung chỗ với một chương trình toàn mỹ thiếu niên thế này đúng là không phù hợp.
Giang Lạc nhìn ngoại hình Ma Quỷ thay đổi hoàn toàn mà lòng ngổn ngang.
Lúc cậu còn đang rối bời thì Ma Quỷ đã vọt tới rồi ôm Lục Hữu Nhất thật chặt. Ôm Lục Hữu Nhất xong, anh nhìn sang Giang Lạc đứng bên cạnh. Anh kích động ôm chầm lấy cậu.
"Bạn ơi, cuối cùng các cậu cũng tới tìm ta rồi!"
Bị một đống cơ bắp hoàn toàn chặn miệng, Giang Lạc không nói ra nổi bất kỳ lời phản bác nào: "..."
Ma Quỷ buông Giang Lạc ra, giận hờn nói: "Bạn ơi, tại sao khi đó cậu bỏ ta lại?"
Giang Lạc bị chất vấn: "..."
Cậu bỗng thấy hơi chốt dạ, nhưng lập tức mặt không đổi sắc đáp: "Người đàn ông cứu anh đe dọa tôi. Nếu như tôi mang anh đi thì hắn ta giết tôi mất."
Ma Quỷ tin tưởng không hề nghi ngờ, nháy mắt nổi lên sát ý: "Người đàn ông đó là ai?"
Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất cũng tò mò nhìn Giang Lạc.
"Tôi không biết hắn là ai nhưng người đeo mặt nạ hồ ly gọi hắn là chủ nhân." Giang Lạc đè xuống khóe miệng đang nhếch lên điên cuồng, nắm tay bên môi ho khan: "Vì để hắn cứu anh mà tôi phải tìm rất nhiều cách. Cuối cùng lúc rời đi, tôi muốn mang anh theo lắm nhưng tôi không còn đủ sức lực để đối chọi với hắn ta nữa."
Ma Quỷ vẫn luôn nhớ kỹ người "Được mặt nạ hồ ly gọi là chủ nhân", anh trầm mặt nói: "Hóa ra là vì người này mà ba người chúng ta mới bị ép tách ra. Ta nhớ kỹ hắn rồi."
Giang Lạc mở mắt nói lời bịa đặt, nhân cơ hội thêm rất nhiều dầu, cho thêm rất nhiều giấm.
Diệp Tầm thọc Lục Hữu Nhất: "Lục Hữu Nhất, cậu nhìn biểu cảm của Giang Lạc xem, có ngửi thấy mùi giở trò xấu không?"
Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu: "Có hả?"
Diệp Tầm nghĩ nghĩ, nói: "Thôi được rồi, cứ cho là cậu ấy chơi bẩn thì người bị lừa là anh trai xác sống ngốc nghếch đột xuất này. Thôi kệ cậu ấy nghịch ngợm đi."
Một lát sau, đại sảnh bất ngờ vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ. Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn ra cửa: "Huấn luyện viên đến rồi!"
Tất cả mọi người yên tĩnh lại nhưng vẫn còn kích động nhìn ra ngoài cửa. Giang Lạc cũng nghiêng đầu nhìn theo.
Người đàn ông mặc tây trang thong thả bước vào. Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng cười đi trước: "Xin chào."
"Chúng em chào huấn luyện viên!"
"A a a chào thầy!"
Người đàn ông đi đến, dưới ánh đèn cả gương mặt như tỏa sáng. Hắn quen thuộc tựa vào cạnh bàn, thư thái chờ các thực tập sinh bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn rồi mới vui vẻ nói tiếp: "Hôm nay mọi người nhiệt tình thật đấy."
"Thầy Tần Phạm, chúng em có thể nhiệt tình hơn nữa cơ!" Một người nào đó khàn giọng cố hét thật lớn.
Tần Phạm buồn cười, khoát tay nói: "Không cần không cần, nhiệt tình bình thường là được rồi."
Mọi người cười ha ha.
Sau khi bầu không khí nóng lên, Tần Phạm nhìn tấm thẻ trên tay. Rõ ràng ngoại hình của hắn không tính là bắt mắt nhưng cử chỉ lại vô cùng có thần, càng nhìn càng thấy hắn cực kỳ quyến rũ.
"Hôm nay chủ yếu là chơi trò chơi, trò chơi này khá thú vị." Tần Phạm mỉm cười nhấc tay lên, lắc tấm thể trên tay: "Đây là kịch bản của cư dân mạng đề nghị ê-kíp chuẩn bị nhà ma hù dọa các em. Sau một hồi đắn đo, ê-kíp cảm thấy nhà ma không có gì mới mẻ nên đổi sang cách khác."
Tần Phạm nghiêm túc chống cằm, lướt qua từng vẻ mặt thấp thỏm mong đợi của thực tập sinh, đột nhiên nở nụ cười xấu xa: "Vậy hôm nay chúng ta chơi trò gặp quỷ trong phòng nha."
"Ôi đệt?! Gặp quỷ trong phòng?"
"A a a em bắt đầu thấy sợ rồi, có thể bỏ quyền tham gia không ạ?"
"Tớ sợ mấy thứ đó nhất, ê-kíp chơi ác quá đi."
Trong phòng tràn đầy tiếng kêu rên.
Lục Hữu Nhất im lặng nhìn ánh đèn trong phòng, lại nhìn qua ánh nắng ngoài phòng, nhỏ giọng khinh bỉ với Diệp Tầm: "Bọn họ sợ thật hả?"
Diệp Tầm không rõ lắm lắc đầu.
Trò chơi "Gặp quỷ" này chính là kết quả mà nhóm Giang Lạc bàn bạc với tổ chỉ đạo diễn tối qua.
Thật ra ê-kíp chương trình cũng hơi nghi ngờ hung thủ sau màn là thực tập sinh. Hơn nữa tối qua nhóm Giang Lạc không tìm được thứ gì trong trường quay nên họ quyết định thiết kế ra trò chơi này. Vừa có thể quan sát phản ứng của thực tập sinh, vừa có thể mượn dịp cung cấp cơ hội cho ba người Giang Lạc điều tra.
Nếu ba người Giang Lạc thực sự phát hiện "Quỷ", đương nhiên trò chơi sẽ không được phát sóng. Nếu như không có gì cả, cũng có nhân viên công tác hóa trang thành lệ quỷ, chuẩn bị hù dọa thực tập sinh, xem như phát sóng hoạt động giải trí bình thường.
"Ê-kíp thu thập được ba trò chơi "Gặp quỷ"," Tần Phạm thì thầm: "Thực tập sinh cần chia thành ba tổ, như vậy đi, trước khi tiến hành trò chơi, tôi sẽ chọn một thực tập sinh lên làm động tác mẫu cùng tôi."
Ánh mắt của hắn xuyên thẳng qua nhóm thực tập sinh. Những thực tập sinh được hắn nhìn ra sức giơ tay, muốn được Tần Phạm gọi tên.
Có thể ké khung hình với Tần Phạm, trò chơi này rất có giá trị!
Tần Phạm nói: "Thực tập sinh có mái tóc dài ở hàng cuối cùng, mời em lên đây phối hợp với tôi."
Sau hậu trường.
Đạo diễn hơi sửng sốt: "Không phải tôi đã nhắc Tần Phạm rằng đừng chọn mấy người đó lên à."
Tổng biên kịch ngồi cạnh ông, nhìn camera lia tới mặt của Giang Lạc. Trên màn hình, dường như khuôn mặt này trời sinh có một tầng filter, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đẹp đẽ nghiêng nước nghiêng thành.
Lòng anh đau khiến khóe mắt run rẩy: "Thôi xong, cảnh này phải cắt bỏ hết. Vừa nghĩ tới việc phải cắt khuôn mặt này khỏi chương trình là khó chịu."
Tổng đạo diễn cũng than thở: "Ai mà chẳng vậy chứ."
Tổng biên kịch nói: "Giờ đại sư bị gọi lên, muốn cắt là phải cắt cả cảnh quay của Tần Phạm. Hay là bảo Tần Phạm đổi người khác?"
"Thôi bỏ đi, chú biết Tần Phạm mà." Tổng đạo diễn khoát tay: "Chú bảo cậu ấy đổi người thì cậu ấy nghe lời chú chắc?"
Giang Lạc bị gọi bất chợt cũng ngẩn cả người.
Thực tập sinh đồng loạt nhìn sang.
"Tôi nhớ cậu ta tên là Giang Hoán nhỉ? Lại hay rồi, ngoại hình như vậy còn được lên hình nhiều, chắc chắn cậu ta sẽ nổi thôi."
"À đúng rồi Trương Phong, có thực tập sinh mới chuyển đến phòng cậu đúng không? Là ai vậy?"
Trương Phong ghen tị nhìn Giang Lạc, vừa giống như để che giấu nỗi sợ. Hai loại biểu cảm hoàn toàn tương phản khiến khuôn mặt gã hơi vặn vẹo. Gã tránh xa thực tập sinh đang nói chuyện với gã, cúi đầu nói: "Tôi không biết."
Thực tập sinh đứng cạnh gã im lặng: "Không muốn nói thì không nói, qua loa với ai chứ."
Trên bục, Tần Phạm ra dấu với Giang Lạc: "Đến đây, không cần sợ, em chỉ phối hợp làm mẫu với tôi mà thôi."
Ánh mắt Giang Lạc lóe sáng. Cậu bước lên trước, thái độ rất tốt hỏi: "Thầy, thầy gọi em ạ?"
"Ngoài em thì còn ai để tóc dài nữa đâu." Tần Phạm trêu chọc cậu: "Quả thật tôi chưa từng thấy ai để tóc dài thích hợp hơn em cả. Trước kia tôi từng diễn phim cổ trang, tạo hình tóc dài cũng không đẹp bằng em."
Giang Lạc khẩy một sợi tóc đen, bây giờ tóc đã dài đến xương bả vai của cậu. Dù để tóc dài nhưng vẫn không lu mờ vẻ đẹp trai trong mắt cậu. Anh tuấn và xinh đẹp hòa vào nhau, càng bật lên khí chất của cậu chứ không có chút nét nữ tính nào. Vừa giống một thanh đao nhiễm máu tươi cũng vừa giống bụi gai tua tủa gai độc. Ngay cả những thực tập sinh không ưa cậu cũng không khỏi cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.
"Em còn định cắt mái tóc dài này đi, hơi phiền phức." Giang Lạc lịch sự đáp: "Thầy cứ đùa, sao em có thể đẹp bằng tạo hình của thầy được."
Lúc thật sự chuyên tâm đóng kịch, Giang Lạc chắc chắn là một thực tập sinh khiêm tốn hoàn hảo. Thoạt nhìn Tần Phạm rất thích cậu, sau khi trò chuyện với cậu mấy câu mới nói: "Chắc hẳn trò chơi đầu tiên các em đều nghe qua rồi – che ô trong nhà. Có lẽ các em ai cũng từng làm chuyện này nhỉ."
Có người buồn bực: "Em chỉ mới nghe nói che ô trong nhà thì không cao nổi."
"Đúng đúng đúng, em cũng chỉ mới nghe qua cách nói không cao lên thôi."
Ê-kíp mang đến một chiếc ô màu đỏ sậm. Giang Lạc cầm ô trong tay, các thực tập sinh cũng được chia mỗi người một chiếc. Tần Phạm đặt tấm thẻ trong tay lên bàn đoạn nói: "Chúng ta cùng bung ô nhé. Chuẩn bị, 1, 2..."
Mọi người động loạt bung ô.
Người bình thường chỉ coi đây là đang chơi, cười hì hì dùng mặt ô tấn công lẫn nhau. Giang Lạc giơ cao ô lên, ngước mắt nhanh chóng quét qua toàn bộ đại sảnh.
Mặt ô đỏ sậm làm ánh đèn trong phòng cũng nhuốm sắc đỏ rõ rệt, hệt như phủ lên mặt người một lớp máu tươi.
Cái gì cũng không thấy, Giang Lạc lắc đầu với camera nho nhỏ. Một lát sau, nhân viên công tác đi lên thu ô đỏ về.
Giang Lạc vừa khép ô lại thì bất ngờ nghe thấy tiếng sấm sét giữa cái nắng chói chang ngoài phòng. Sau đó mây đen cuồn cuộn, trời chợt đổ cơn mưa.
Thời tiết thay đổi đột ngột khiến nhóm người đang ghi hình trong sảnh quay không kịp trở tay. Họ vừa dùng ô đỏ thử quỷ xong, bây giờ thấy thời tiết mưa to gió lớn, trong lòng ít nhiều cảm thấy bất an.
"Sao bỗng dưng trời mưa vậy..."
Tần Phạm quay đầu nói đùa với Giang Lạc hỏi: "Em tin quỷ thần không?"
Tần Phạm không biết nên tin hay không, hắn nhíu chặt mày, nửa thật nửa giả hỏi: "Tôi thì hơi tin đấy. Thời tiết thay đổi làm tôi thấy hơi sợ."
Nhưng lời đó vừa dứt, hắn lại tràn đầy phấn khởi nói tiếp: "Tốt, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi thứ hai, để tôi nhìn xem nào, lộn đầu thấy quỷ?"
Tần Phạm nhịn cười nói: "Động tác này không được đẹp trai cho lắm, nhưng coi như không đẹp trai thì mọi người cũng nên có tinh thần chơi trò chơi, nghiêm túc làm tốt động tác này."
Lộn đầu thấy quỷ, tức là người đó phải dạng chân, gập người xuống rồi nhìn qua khoảng trống giữa hai chân. Nếu sau lưng có quỷ thì bằng động tác này có thể nhìn thấy nó.
Thật ra Trương Tranh không tin trên thế giới có quỷ, nhưng cậu ta biết khán giả thích xem dáng vẻ hoảng sợ của họ nên cũng vui vẻ giả vờ sợ hãi để chiếm sóng. Nhưng khi Tần Phạm vừa thông báo động tác này, trong lòng cậu ta không ngừng càm ràm. Để một nhóm thần tượng thực hiện động tác này, lúc phát sóng sẽ mất mặt biết bao. Bây giờ cậu ta chỉ mong camera không quay trúng mình.
Tuy nhiên dù không muốn cũng phải làm, Trương Tranh không cam lòng dịch chuyển hai chân, cúi đầu nhìn qua khe hở.
Đứng sau cậu ta là Trương Phong nhưng lúc này cậu chỉ nhìn thấy gáy của gã. Trương Tranh tẻ nhạt dời ánh mắt đi, chợt nhìn thấy khoảng không dưới đầu Trương Phong bỗng xuất hiện một cái đầu lâu em bé đang nhếch môi cười với Trương Tranh.
"A a a!!!"
Tiếng hét hoảng hốt vang lên, Trương Tranh ngã dập mông xuống đất. Cậu ta tái mặt đạp chân lùi về sau, lạnh cả sống lưng, ngón tay run run chỉ vào Trương Phong hét to: "Dưới đầu cậu ta có ma!!!"
Triệu Ban định đỡ cậu lên, thuận tiện liếc nhìn Trương Phong. Gã nhăn mặt lao tới, nắm lấy cổ áo Trương Tranh, giơ nắm đấm tức giận hỏi: "Cậu nói bên cạnh ai có ma hả?! Bên cạnh tôi không có ma, tôi cho cậu biết, cạnh tôi không thể có ma được!"
Sắc mặt gã dữ tợn, sợ hãi và thâm độc giống như con rết vặn vẹo bò trên mặt. Khuôn mặt vỡ vụn, bùn nhão bẩn thỉu giống tường mảnh vỡ nát: "Cậu dám nói bậy thêm một câu thử xem!"
Nhân viên công tác xông lên kéo bọn họ ra.
Giang Lạc nhìn Trương Phong.
Cậu không nhìn thấy quỷ quái gì trên người Trương Phong nhưng Trương Tranh lại thấy được.
Mặc dù Giang Lạc không tiếp xúc nhiều với Trương Tranh, song mắt nhìn người của cậu rất chuẩn. Trương Tranh không bao giờ vô duyên vô cớ làm ra hành động phá hỏng hình tượng trước máy quay, vì thế nếu cậu ta bảo cạnh Trương Phong có ma thì có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hiện trường hỗn loạn, trò chơi không thể tiếp tục. Mấy người Diệp Tầm đi tới bên cạnh Giang Lạc, Giang Lạc hỏi: "Các cậu có thấy ma bên cạnh Trương Phong không?"
"Không có." Diệp Tầm lắc đầu.
Giang Lạc khẽ đăm chiêu, bỗng nhiên đi đến gõ lên ống kính của một chiếc camera.
Một lát sau, trợ lý lặng lẽ tới, đi theo Giang Lạc đến một góc vắng vẻ: "Đại sư, cậu muốn nói gì à?"
"Lát nữa đưa cho tôi đoạn video trước đó." Giang Lạc nói: "Chuẩn bị cả tư liệu về Trương Phong và những video liên quan trước đây giúp tôi."
Trợ lý gật đầu rời đi. Giang Lạc quay người lại, thấy Tần Phạm đang cười híp mắt nhìn mình.
Giang Lạc mỉm cười như chưa có gì xảy ra, băng qua đám đông đến trước mặt Trương Tranh. Diệp Tầm đỡ Trương Tranh từ tay Triệu Ban, nói: "Cậu ấy bị dọa sợ thôi. Tôi biết niệm kinh an thần, để tôi niệm cho cậu ấy."
Trương Tranh bị dọa đến mức khó thở, sau khi Diệp Tầm thấp giọng niệm vài câu, cậu ta chậm rãi hồi phục lại cảm xúc.
Giang Lạc cúi đầu, sợi tóc phủ trên miệng của cậu, trượt xuống gò má Trương Tranh: "Trương Tranh, cậu đã thấy gì vậy?"
Hai mắt Trương Tranh thẫn thờ, bờ môi tím tái mấp máy: "Một, một đứa bé."
"Đứa bé như thế nào?"
"Một đứa bé xơ xác đen thui." Trương Tranh bỗng rùng mình: "Nó, nó nhìn tôi cười. Miệng nó ở phía trên, con mắt ở phía dưới, đứa bé đó, đầu nó lộn ngược!"