***Kỳ gia tìm trong kiếm ngoài cũng không biết rằng bản thân đã thả hung thủ trộm ngọc Nguyên Thiên đi.
Giang Lạc trở về ký túc xá, chuyện đầu tiên là lấy ngọc Nguyên Thiên dưới da ra.
Cậu dùng khăn lông để lau máu, cắn băng gạc để băng bó lại miệng vết thương. Mới băng bó được một nửa, miệng vết thương đã đau đớn không ngừng, mồ hôi trên trán thấm vào mái tóc đen của thanh niên tóc đen, chiếc áo trắng cũng bị ướt một nửa.
Lần thứ hai bị thương còn đau đớn hơn cả lần đầu bởi vì miệng vết thương phải rạch ra thêm lần nữa. Sau khi băng xong, sắc mặt Giang Lạc hơi nhợt nhạt.
Miệng vết thương không lớn nhưng rất sâu, Giang Lạc nghĩ lần này sẽ để lại một vết sẹo vô cùng dữ tợn, tuy nhiên trên người đàn ông có nhiều thêm vài vết sẹo cũng không sao. Cậu xoay người ngồi trên bồn rửa tay, tựa lưng vào gương, hút điếu thuốc để làm tê các dây thần kinh đang nhức nhối.
Cậu đặt ngọc Nguyên Thiên xuống rồi rửa sạch máu trên viên ngọc, sau đó giơ lên trước ánh đèn để xem thử.
Viên ngọc tuyệt đẹp như vậy mà lại là linh hồn của ác quỷ.
Giang Lạc tặc lưỡi, gảy gảy điếu thuốc. Điếu thuốc hút được một nửa, đại não của cậu lại càng bình tĩnh hơn. Giang Lạc cầm điện thoại lên, thứ ánh sáng màu lam u tối chiếu lên mặt cậu.
Cậu đang xem diễn đàn nội bộ của giới huyền học.
Chuyện ngọc Nguyên Thiên của Kỳ gia bị trộm đã truyền ra ngoài, không ít người hóng hớt bàn tán vụ việc này, cảm thấy kẻ trộm quá to gan, nếu bị bắt, chắc chắn kết cục sẽ thảm đến mức không dám nhìn.
Giang Lạc cười khẩy, phun ra một làn khói, sau đó nhìn lên trần nhà.
Cảnh cậu giấu ngọc Nguyên Thiên đi bị Trì Vưu nhìn thấy.
— Tùy rằng cậu không nhìn thấy toàn cảnh con mắt quỷ kia, nhưng cậu khẳng định đó chính là Trì Vưu.
Thứ ánh mắt dị thường như loài thú hoang dại này cực kỳ quen thuộc, lại dính chặt như quái vật dưới vực thẳm, khiến người ta rợn cả tóc gáy từ sâu trong linh hồn, chỉ có Trì Vưu sở hữu ánh mắt ấy.
Trì Vưu biết rõ rằng Giang Lạc có được hai viên ngọc Nguyên Thiên và trái tim hắn. Ác quỷ đứng ngồi không yên, Giang Lạc cực kỳ chắc chắn, nhất định Trì Vưu sẽ tìm đến để lấy ngọc từ tay cậu.
Nếu Giang Lạc là Trì Vưu, cậu cũng sẽ lo lắng khi linh hồn của mình rời vào tay kẻ thù.
Vốn dĩ trường học có khí lành để làm ra cách phục phong thủy, ngăn lệ quỷ tiến vào. Nhưng bây giờ Trì Vưu lại dùng cơ thể tượng thần, mà cơ thể tượng thần tà tính không thuộc về con người, cách cục phong thủy không có tác dụng mấy với Trì Vưu. Nhưng nếu hắn tiến vào với trạng thái quỷ hồn, tất nhiên sẽ bị ngăn lại.
Tuy nhiên ác quỷ có rất nhiều phương pháp, cách cục phong thủy lại không thể ngăn được con rối do ác quỷ điều khiển.
Theo lý mà nói, Kỳ gia không thể nào để Trì Vưu xâm nhập dễ dàng như vậy. Nhưng biệt thự nhà họ Kỳ vốn không phải tổ trạch Kỳ gia, trong vùng núi này nhiều cô hồn dã quỷ, mà Kỳ gia lại coi trọng trận pháp, phong thủy thứ hai, vì vậy không may tạo điều kiện để Trì Vưu lợi dụng.
Giang Lạc dụi tắt điếu thuốc, lần này cậu nắm thế chủ động, nhược điểm Trì Vưu nằm trong tay cậu, nghĩa là cậu chiếm được ưu thế, mà có ưu thế nhưng không sử dụng thì thật lãng phí. Giang Lạc đã chuẩn bị đầy đủ, chờ Trì Vưu tìm tới cửa sẽ dạy dỗ hắn một trận.
Sau khi nghĩ xong, Giang Lạc về giường ngủ, nhưng hai ngày sau đó, Trì Vưu không hề tìm đến đòi lại ngọc Nguyên Thiên giống như cậu đã tính.
Đúng là phản khoa học.
Lúc ấy Trì Vưu tốn biết bao công sức để có được ngọc Nguyên Thiên, còn đặc biệt dùng con rối Bạch Diệp Phong tham gia thi đấu để giành hạng nhất, trừ khi hắn từ bỏ ngọc Nguyên Thiên, nếu không sao lại không có động tĩnh gì hết?
Chuyện đã vượt khỏi kế hoạch khiến Giang Lạc nghi thần nghi quỷ. Ác quỷ chưa bao giờ là một kẻ dễ đối phó, cậu nhìn không thấu. Mấy bài không theo lẽ thường đặt ở trên người hắn mới là bình thường, nhưng vì thường xuyên qua lại với Trì Vưu nên Giang Lac cảm thấy không được hợp lý.
Giang Lạc kiên nhẫn chờ thêm một ngày, trong lúc rảnh rỗi không có gì làm còn đi dạo phố cùng Diệp Tầm, suýt chút nữa bị chứng khó lựa chọn của Diệp Tầm ép chết.
Nhưng kết thúc ngày sau đó, ác quỷ vẫn không hề xuất hiện.
Giang Lạc hoàn toàn cảm thấy có vấn đề.
Nó giống như thanh gươm của Damocles* lơ lửng trên đỉnh đầu của Giang Lạc, cảm giác chênh vênh này khiến Giang Lạc cực kỳ khó chịu. thậm chí dâng lên cảm xúc như mình đang bị trêu chọc.
*Cụm từ "thanh gươm của Damocles" hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện.
Nửa đêm, Giang Lạc đối diện với ánh trăng lạnh nhạt rút hai điếu thuốc, cuối cùng hạ quyết tâm chủ động tấn công để dụ Trì Vưu lộ mặt.
Làm sao dẫn ác quỷ ra thì Giang Lạc rất có kinh nghiệm. Cậu nhớ rất rõ khi bị Trì Vưu kéo vào ác mộng giết đến mười tám lần, cậu ở trong phòng Trì Vưu, dùng đồ của hắn, nói nhiều lời khiêu khích, nhờ vậy mà ác quỷ mới xuất đầu lộ diện.
Chẳng phải chỉ cần ở trong phòng Trì Vưu rồi khiêu khích hắn thôi à?
Việc này cậu rất thông thạo.
Gần trưa thứ hai sau khi tan lớp, Giang Lạc trở về chuẩn bị xong đồ xong sau đó qua ký túc xá của Trì Vưu. Tay cậu cứ cầm khư khư chiếc chìa khóa phòng hắn, sau khi bước vào, một thứ mùi khét lẹt ập đến từ đối diện.
Đó là mùi cháy sém còn sót lại lúc Giang Lạc đốt phòng Trì Vưu.
Nhưng thật ra phòng Trì Vưu đã được sửa sang hoàn chỉnh rồi. Sàn nhà bị đốt cháy đã đổi thành cái mới, lớp tường đen do hun khói cũng được sơn lại, mọi thứ bị phá hủy đều vứt bỏ, ngoài mùi khét thì căn phòng này trông hệt như ngày đầu tiên Giang Lạc thấy.
Giang Lạc không khách sáo vứt hết đồ xuống đất, cậu đi quanh phòng một vòng, khó che giấu sự kinh tởm của mình.
Cơn ác mộng của cậu trong căn phòng này vẫn còn vẹn nguyên.
Lại vào nơi này một lần nữa, Giang Lạc có thể thấy rõ từng lần bị giết hầu hết ở mỗi góc phòng. Nhìn thấy đinh được đóng trên giá vẽ gần tường, cậu nhớ lại lần đầu của mình bị đinh xuyên qua một cách đau đớn. Nhìn thấy giường liền nhớ tới chính mình bị khóa ở trên giường mà thiêu sống.
Giang Lạc bình tĩnh nhìn một vòng, nghĩ thầm, chắc chắn mình phải giết chết Trì Vưu ngay tại nơi đây đủ mười tám lần.
Quan hệ giữa viện trưởng và Trì Vưu rất tốt, dù Trì Vưu đã chết nhưng vẫn thường xuyên có người đến dây quét dọn. Nó lại càng tiện cho Giang Lạc, cậu quét dọn căn phòng này một lượt rồi mang cả người đầy mồ hôi đi tắm rửa. Cậu băng vết thương bằng màng bọc, cố gắng tận dụng hết tất cả đồ vật có thể dùng của Trì Vưu.
Cậu dùng sữa tắm của Trì Vưu, cả dầu gội đầu của hắn, lúc nhắm mắt lại rửa trôi bọt xà phòng, Giang Lạc bỗng có cảm giác như Trì Vưu đang ở ngay bên cạnh mình.
Cậu nhíu mày, một cảm giác thật khó giải thích.
Giang Lạc khoác khăn lông đi ra ngoài, sau khi sắp xếp các lá bùa mang theo xong, cậu lấy tim tượng thần mà mình đã giấu ra.
Lúc này gương mặt cậu mới thoáng khởi sắc, Giang Lạc biến mật chú từ vòng âm dương thành dao găm, đầu nhọn của dao găm sắc lẹm như có như không mà chạm vào trái tim.
Đây là thứ mà lúc trước Trì Vưu đã đuổi theo cậu để có được, thậm chí còn dụ dỗ cậu đến thành phố quỷ Phong Đô.
Giang Lạc mỉm cười nói: "Tao nên làm gì với mày thì chủ nhân mày mới xuất hiện nhỉ?"
Dưới sức uy hiếp của mũi dao, trái tim tượng thần đập "thình thịch" rồi từ từ bắt đầu nảy lên.
Giang Lạc nghiêng đầu: "Hay là, khắc tên của tao nhé?"
"Nghĩa là mày sẽ là vật của tao."
Càng nghĩ, Giang Lạc lại càng thấy ý tưởng này hay ho. Cậu phấn khích khắc tên mình vào trái tim tượng thần, mỗi một nét bút đều khiến cho quả tim co chặt lại.
Khi chữ "Giang" viết xong thì ngoài trời cũng đã tối.
Giang Lạc tập trung đến mức không thèm để ý, tiếp tục khắc chữ, chẳng mấy chốc hai chữ "Giang Lạc" đã nằm chỉnh tề ngay quả tim, chiếm cứ ở chính giữa.
Giang Lạc vừa lòng gật đầu, đứng dậy rửa sạch vụn đá. Trong phòng không bật đèn, tia sáng cuối cùng của buổi chiều tà cũng vụt tắt, trời đất chỉ còn lại một màu đen ngòm.
Giang Lạc đến cạnh tường định bật đèn lên, chợt phía sau vang lên tiếng cười vui vẻ: "Đêm tối tuyệt như vậy, tại sao lại muốn bật đèn?"
Ngón tay Giang Lạc ngừng trên chốt mở, cậu quay người, thấy Trì Vưu đang ngồi trên sofa.
Trì Vưu ngồi bắt chéo chân, tay trái đặt lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu. Ánh trăng bạc ngoài cửa sổ rọi vào, vài tia sáng trắng bệch còn rọi lên người hắn.
Giày da mũi nhọn hắt lại ánh trăng, cằm dưới của Trì Vưu như được phác họa ra đến, đường cong hoàn mỹ tinh xảo, đôi môi gợi lên nhiều điều sâu xa, duy chỉ có màu môi không biết là bởi ánh trăng hay do đâu mà nó nhợt nhạt như bị bệnh.
Giang Lạc dừng một chút, híp mắt nghiên cứu nhìn hắn: "Hóa ra là thầy Trì của chúng ta tới đấy à."
"Không phải em muốn tôi đến sao?" Giọng Trì Vưu như không để ý: "Vậy nên, tôi đến như ước hẹn đây."
Giang Lạc rút tay lại, cậu bước về phía Trì Vưu. Trì Vưu ngồi bất động, lại không nhịn được phải cười một tiếng: "Ha, xem ra đêm nay sẽ là một buổi hẹn hò nguy hiểm."
"Hẹn hò? Không đâu, đây không gọi là hẹn hò." Giang Lạc đến trước người Trì Vưu, cậu cong lưng xuống chống hay tay lên tay vịn, mái tóc đen rũ xuống tây trang của Trì Vưu, nụ cười của thanh niên tóc đen này càng lúc càng sâu hơn, cậu nói một cách khoa trương rằng: "Trì Vưu, sao nhìn anh có vẻ không ổn lắm ấy nhỉ?"
Cậu thử đến gần ác quỷ đang ngồi trên sofa dưới bóng tối, hơi thở ấm áp của cậu phả vào mặt hắn như một cơn gió. Cơn hưng phấn sâu thẳm sắp xé rách gương mặt thiên sứ đầy xinh đẹp của cậu, mãi đến khi thấy được đôi mắt đen nhánh của ác quỷ, thanh niên mới cười nói: "Ồ, đúng là có hơi không ổn rồi."
Thanh niên tóc đen nhổm dậy, ngón tay lượt một đường trên sofa rồi vuốt từ trước ra sau người Trì Vưu.
Mùi sữa tắm quen thuộc trên cơ thể cậu đang xâm chiếm cả không gian nhỏ này.
Ác ma đỡ đầu, lười biếng nói: "Hửm?"
Giọng nói còn mang theo ý cười.
Giang Lạc dừng lại phía sau hắn, cong lưng, thì thầm bên tai Trì Vưu rằng: "Ai nha, tiên sinh ác quỷ của chúng ta."
Cậu không kiềm lòng được mà cười: "Sao lại trở nên yếu ớt như thế này vậy hả."