Đôi con ngươi bá khí của nam nhân đảo qua bốn phía, ở hồ nước cách đó không xa dừng lại một chút.
Cũng là lúc này, Tiểu Mễ lòng khẩn trương muốn nhảy ra ngoài, cũng may nam nhân chỉ là hơi dừng lại sau đó lại chuyển sang chỗ khác.
"Bị ngươi phát hiện, ta cũng lười diễn," Tiểu Mễ nằm rạp trên đất duỗi lưng một cái, "Bạch Nhan là chủ nhân của ta, thế nhưng nàng cũng không có nhi nữ, ngươi nghĩ muốn tìm người khẳng định không phải là nàng."
Đế Thương lạnh lùng nhìn sang Tiểu Mễ, hắn phất tay áo ngồi xuống, thanh âm bá khí bên trong có phần nghiêm nghị.
"Nếu như thế, vậy bổn vương chờ Tiểu Nhan trở về rồi hẵng nói."
Tâm Tiểu Mễ lộp bộp một chút, có chút bận tâm nhìn hồ nước, nhưng nó sợ Đế Thương nhìn ra cái gì, vội vàng đem tầm mắt thu lại.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Đến giữa trưa.
Một thân hồng y phiêu nhiên mà tới, nữ tử khuynh thành như họa từ trên không đáp xuống, liếc mắt liền thấy nam tử lười biếng ở chỗ hoa đào trong đình.
Trong chớp nhoáng này, lòng nàng va chạm kịch liệt.
Thân thể nam nhân nửa dựa lưng vào hòn giả sơn, xung quang hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ màu tím trên áo.
Vạt áo hắn nửa mở, lồng ngực hơi lộ ra, ngón tay thon dài nắm lấy bình ngọc phỉ thúy, khẽ nghếch đầu lên, rượu óng ánh từ trong chén ngọc phỉ thúy chậm rãi rơi vào trong miệng nam nhân.
Tốt một cảnh mỹ nam tử thưởng rượu!
Đoán chừng bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ rung động, cũng sẽ không thờ ơ...
Đáng tiếc, Bạch Nhan nhìn nam tử yêu tà lười biếng này, trong lòng lại nổi lên một cỗ lửa giận: "Thương Vương thật đúng là đủ tiêu sái, làm sao, rượu của Thương Vương phủ ngươi không đủ cho ngươi uống? Ngươi lại chạy tới địa bàn của ta uống rượu?"
Hoa La trước đó khẩn trương đứng một bên, từ lúc Bạch Nhan trở về thần sắc mới hòa hoãn lại, từ từ đi tới cạnh nàng.
Ngay cả Tiểu Mễ cũng ngao ô kêu một tiếng, lập tức nhảy vào trong ngực nàng...
"Rốt cuộc ngươi cũng tới?" Đế Thương đưa bình ngọc phỉ thúy trong tay để lên bàn, gương mặt bá khí rơi trên người Bạch Nhan.
Chỉ là...
Khi hắn trông thấy Tiểu Mễ đang cuộn tròn trong ngực Bạch Nhan, hắn có một loại xúc động muốn đem Tiểu Bạch Hổ chém thành ngàn mảnh!
Bạch Nhan nhẹ vuốt lông Tiểu Mễ, nàng mấy lần muốn hỏi Tiểu Thần Nhi ở đâu, nhưng lại sợ bị Đế Thương nghe được, lời chưa đến miệng đã nhịn xuống.
"Đế Thương!"
Hắn bỗng dưng đưa tay, trong khoảng khắc, một cánh tay duỗi ra phía trước đem thân thể Bạch Nhan dựa lưng vào cây đào.
Thuận tiện, đem Tiểu Bạch Hổ chướng mắt ở trong ngực nàng ném ra ngoài.
"Chủ tử!"
Hoa La quá sợ hãi, vừa định đi lên thì Bạch Nhan chặn lại.
"Hoa La, ngươi lui xuống trước đi."
Nghe vậy, Hoa La khẽ giật mình, nàng nhìn Bạch Nhan rồi lại nhìn Đế Thương, cuối cùng nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài viện.
"Bạch Nhan, ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không biết con chúng ta trốn ở chỗ nào sao?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay lướt qua môi nữ tử, thấp giọng nói, "Ngươi tin hay không, chỉ cần một câu của bổn vương có thể để hắn đi ra."
Tim Bạch Nhan run lên một cái, quay đầu: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
"Xem ra, ngươi chưa tới phút cuối chưa chịu ngừng! Bổn vương chiều theo ý ngươi!" Nam nhân nhẹ nhàng buông lỏng nữ tử bị hắn chống trên tàng cây, bờ môi mỏng hiện lên một độ cong nguy hiểm, "Nếu như bây giờ ngươi không nguyện ý mang con của chúng ta ra, vậy ta hiện tại sẽ mang ngươi đi! Đời này, hắn sẽ không thể gặp lại ngươi!"