Không có ai hơn mẫu thân luôn quan tâm tới nhi tử.
Nhưng nàng thực không nghĩ tới, hắn lại dùng cách này để bức Tiểu Thần Nhi xuất hiện!
Ngay khi trong lòng Bạch Nhan cầu nguyện Tiểu Thần Nhi thời khắc này tuyệt đối đừng xuất hiện thì một đạo thanh âm non nớt của nam tử truyền đến: "Đại phôi đản, mau buông mẫu thân ta ra!"
Ngón tay Đế Thương đã buông lỏng ra, cũng đúng lúc này Bạch Nhan lấy lại sức lực, nhanh chóng chạy về phía Tiểu Thần Nhi, một tay nàng ôm lấy Bạch Tiểu Thần, gắt gao che chở hắn trong ngực.
"Mẫu thân, người không cần sợ, Thần Nhi sẽ bảo vệ người, không ai có thể đem mẫu thân và Thần Nhi tách ra."
Bạch Tiểu Thần giống như tiểu đại nhân vỗ vỗ lưng Bạch Nhan, rõ ràng hắn cũng sợ tới lợi hại nhưng vẫn ra vẻ kiên cường nói.
Lần này, Đế Thương mới có thể nhìn rõ bộ dáng của tiểu nhân nhi trong ngực Bạch Nhan...
Tiểu gia hỏa dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, rất là đáng yêu, đôi con ngươi thanh tịnh trong veo giờ phút này tràn đầy vẻ quật cường.
Mà lại, tiểu tử này... rõ ràng là một cái phiên bản thu nhỏ của hắn!
Thanh âm Đế Thương trầm thấp, không cách nào diễn tả cảm xúc nơi đáy mắt: "Ngươi gọi là Thần Nhi?"
Bạch Tiểu Thần nhếch lên cái miệng nhỏ: "Ta và ngươi không có quen như vậy, hẳn ngươi nên gọi ta là Bạch Tiểu Thần."
Sắc mặt Đế Thương trong nháy mắt lạnh xuống: "Ta là cha ngươi!"
"Ngươi là đại phôi đản, đã khi dễ mẫu thân, còn muốn tách rời mẫu thân cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo không muốn ngươi làm cha."
Bạch Tiểu Thần thù rất dai, nhất là Đế Thương còn muốn tách hắn khỏi Bạch Nhan.
Việc này để hắn làm sao tiếp nhận?
Khóe môi Đế Thương câu lên một đường cong: "Ta không nói như vậy, ngươi sẽ ngoan ngoãn hiện thân sao?"
Bạch Tiểu Thần trợn tròn mắt, lời này của hắn là có ý gì? Đây là thiết kế làm hắn (BTT) xuất hiện sao?
Hắn lập tức ủy khuất khóc: "Mẫu thân, Bảo Bảo không thích hắn, hắn thế mà còn âm hiểm hơn ngươi, cố ý thiết kế Bảo Bảo! Bảo Bảo vẫn cho rằng cha nuôi tương đối tốt hơn."
Cha nuôi?
Đế Thương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn có cha nuôi?"
"Cha nuôi Bảo Bảo ôn nhu lại có tiền, có thẻ dùng phú khả địch quốc để hình dung."
Bạch Tiểu Thần căn bản không chú ý tới Đế Thương lửa giận muốn phun trào, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Đế Thương đã đen như đáy nồi: "Bổn vương cái gì thiếu chứ không thiếu bạc! Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, bổn vương đều có thể đưa cho ngươi."
Phú khả địch quốc?
Thì tính sao?
Hắn có là toàn bộ Yêu giới, so ra lại kém một tiểu tử nhân loại hay sao?
Biểu lộ Bạch Tiểu Thần mang chút xoắn xuýt, hắn cắn răng nói: "Khi dễ mẫu thân đều là đại phôi đản, Bảo Bảo không cần bạc của ngươi."
Bạc so với mẫu thân...
Đương nhiên là mẫu thân vẫn nặng hơn.
"Ta khi dễ nàng lúc nào?"
Hình như vẫn luôn là nữ nhân có gai này đi đâm người khác bị thương mới đúng.
"Ngươi đừng lừa gạt Bảo Bảo, khi ấy Bảo Bảo trốn dưới gầm giường thấy được, ngươi đem bờ môi của mẫu thân cắn tới... Ngô!"
Bạch Tiểu Thần chưa nói xong đã bị Bạch Nhan dùng tay che miệng.
Nàng có chút chột dạ nhìn Đế Thương, lúc này phát hiện... sắc mặt nam nhân so với lúc nãy còn muốn đen hơn mấy phần.
"Thì ra, lúc trước trốn ở dưới gầm giường lại là tiểu tử này?" Khí thế Đế Thương bùng phát, lửa giận ngập trời.
Vừa nghĩ tới khoảng cách với Bạch Tiểu Thần gần như thế lại bị hắn sinh sinh bỏ qua, nội tâm của hắn tràn đầy ảo não.
Nếu không phải thủ hạ tra ra Bạch Nhan cùng Phượng Lâu có khúc mắc, vậy hắn tới lúc nào mới có thể nhìn thấy tiểu tử này?
"Ừm, Đế Thương, ta thừa nhận năm đó ta đã làm loạn với ngươi, " Bạch Nhan buông lỏng tiểu gia hỏa trong ngực, cắn răng một cái, dứt khoát thừa nhận tất cả, "Chỉ là Thần Nhi do một tay ta nuôi nấng, hắn giống như mạng của ta, nếu như ngươi muốn giành nhi tử, ta liền liều mạng với ngươi, nhất định sẽ để ngươi hảo hảo mà chịu đựng."