Đúng là đứa bé hiểu chuyện a, cố tình có người ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha! Cho dù mẫu thân hắn phạm sai lầm, nhưng hắn vô tội.
Nhất là một câu thúc thúc thẩm thẩm, mềm mại, gọi vào tâm khảm của bọn họ, khiến tâm sinh cảm giác không đành lòng.
"Huống gì..." Bạch Tiểu Thần nghịch ngợm cười một tiếng, "Thần Nhi có phụ thân làm chỗ dựa, mới không sợ bà ta."
Vốn dĩ đám người đang cảm thán, nghe lời này lập tức kịp phản ứng.
Đúng vậy a, Đế Thương đã ở trước mặt mọi người tuyên bố Bạch Nhan là nữ nhân của hắn, chẳng phải chứng minh tiểu gia hỏa này là con của hắn?
Vu lão phu nhân muốn động vào nhi tử của Thương Vương, rốt cuộc bà ta đã ăn gan hùm mật gấu gì rồi?
Thế nhưng, đối mặt với ánh mặt thương hại của đám người, Vu lão phu nhân không nghĩ nhiều như thế, bà ta biết rõ, người năm đó hạ độc Bạch Nhan chính là Nhược Nhi, ngay cả nam nhân cùng Bạch Nhan cầu thả cũng do Bạch Nhược tìm, làm sao lại biến thành Thương Vương?
Bạch Tiểu Thần càng không có khả năng là con của hắn!
"Người tới, đem tiểu công tử về." Vu lão phu nhân nghiêm nghị hạ lệnh.
Bạch Tiểu Thần ngay cả nhìn cũng không nhìn Vu lão phu nhân, tiếp tục nói với đám người quần chúng vây xem: "Thúc thúc thẩm thẩm, về sau mẫu thân nhất định sẽ tìm ta, làm phiền các ngươi nói với nàng một tiếng, ta đi Bạch gia ở một tối, buổi sáng ngày mai liền trở về."
Hắn không có ý định ở lâu tại Bạch gia, nếu không... Bạch gia bị hắn chơi cho xong, sau này lại không chơi được nữa.
Nói xong câu này, Bạch Tiểu Thần nắm tay Bạch Tiêu đi về hướng Bạch gia.
Tiểu Mễ nằm sấp trên vai Bạch Tiểu Thần khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn phía sau Vu lão phu nhân, đáy mắt xuất hiện một tia thương hại.
Thật sự nó không rõ, lão yêu bà này làm sao lại nghĩ không thông, ngại thời gian này chưa đủ oanh oanh liệt liệt, muốn mời tiểu tổ tông này về?
...
Đợi tới lúc Bạch Nhan chạy đến, Bạch Tiểu Thần đã rời khỏi, sau khi người xung quanh ngươi một lời ta một câu nói ra chuyện này xong, con ngươi nàng khẽ nheo lại.
"Bạch cô nương, con của ngươi bị Vu lão phu nhân mang đi, khẳng định sẽ bị bà ta khi dễ, ngươi vẫn nên đến đưa hắn về đi."
Nếu Tiểu Thần Nhi không muốn, không ai có thể cưỡng bách hắn, chắc chắn tiểu gia hỏa này ngốc ở Lưu Hỏa quốc nên quá chán, vì thế, hắn muốn đi Bạch gia gây chuyện!
Hắn đã muốn chơi, mặc kệ hắn thì có sao?
Còn nữa, đây là Bạch gia tự mình đưa tới cửa, chẳng trách ai.
Chuyện phong ba trên đường cũng không có người ngăn cản, ngược lại còn qua không ít người truyền đi, truyền tới tai Đế Thương.
Thời điểm hắn đang nghe Vu lão phu nhân vũ nhục Bạch Tiểu Thần là con hoang, sắc mặt hắn trầm xuống, khuôn mặt âm lãnh: "Truyền lời tới hình tư để bọn họ tăng hình phạt cho Bạch Chỉ! Nếu hỏi nguyên nhân... liền nói cho nàng ta biết người Vu gia đã nói lời không nên nói."
Đắc tội người không nên đắc tội!
"Vâng, vương gia."
Thị vệ rất cung kính nói: "Thế nhưng, Bạch tiểu công tử..."
Hắn không rõ vì sao vương gia phải đối xử đặc biệt với nhi tử của Bạch Nhan như vậy, chỉ vì theo đuổi Bạch Nhan ư?
"Dẫn hồ vào nhà, tự mình chuốc lấy cực khổ!"
Dẫn hồ vào nhà? Có ý gì?
"Chuyện Tiểu Thần Nhi vào Bạch gia không cần quản nhiều, hắn không có khả năng ăn thiệt thòi."
Nhưng mà, thế không có nghĩa hắn sẽ chịu đựng việc có người khi dễ con của hắn...
"Tuân lệnh."
Thị vệ cung kính chắp tay rồi lui ra ngoài.
Sau khi hắn rời khỏi, Đế Thương mặt không biểu tình nhìn hồ nước cách đó không xa, khóe môi câu lên độ cong lạnh lẽo.