Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 135: Chuyện tàn nhẫn



Edit: Tiêu Tiêu

"Đúng ra ngươi phải cho tiểu ca ca này một lời xin lỗi!"

"Dựa vào cái gì? Ta là Hoàng trưởng tôn, ta làm cái gì cũng đúng."

Hoàng trưởng tôn?

Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt, Tiểu Bá Vương này lại là nhi tử Bạch Nhan? Chẳng trách hắn lại phách lối như vậy.

"Tiểu Mễ, cào hắn cho ta!"

Sau khi biết tiểu gia hỏa là nhi tử Bạch Nhược, Bạch Tiểu Thần thả lỏng nắm tay, âm thanh non nớt ra lệnh.

"Meo."

Tiểu Mễ kêu meo một tiếng, lập tức nhào về phía Tiểu Bá Vương, móng vuốt sắc nhọn lướt qua mặt Tiểu Bá Vương. Tiểu Bá Vương đau tới tâm tê liệt phế, hô lên.

"Cứu ta, các ngươi mau tới đây cứu ta, giết con mèo đáng chết này cho ta!"

Những cung nữ kia muốn bắt lấy Bạch Tiểu Thần, nghe xong mấy lời kia liền chuyển hướng về con mèo trắng.

Hành động của mèo con rất linh hoạt, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây của cung nữ và thái giám, một lần nữa ở sau lưng Tiểu Bá Vương mà cào, máu tươi chảy từ trên cổ Tiểu Bá Vương khiến tiếng kêu của hắn càng thêm đau đớn.

Những hoàng tử công chúa khác theo bản năng rùng mình một cái, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thần.

Ở hoàng cung Nam Cung Lân là một Tiểu Bá Vương, đây là lần đầu tiên có người đối xử với hắn như thế!

"Ngươi không sao chứ?" Bạch Tiểu Thần tới bên cạnh nam hài, vươn tay ra, "Ta là Bạch Tiểu Thần, mẫu thân ta là Bạch Nhan, nàng là nữ nhân thiện lương xinh đẹp nhất thiên hạ."

"Ta..." Tiểu nam hài trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ của Bạch Tiểu Thần, bàn tay gầy của hắn đặt lên tay Bạch Tiểu Thần chống người dậy: "Ta là Nam Cung Chuẩn, ngươi đắc tội Hoàng trưởng tôn, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu."

Bạch Tiểu Thần bĩu môi: "Mẫu thân có nói, chúng ta không gây chuyện thì không sợ phiền phức, Hoàng trưởng tôn thì sao? Ta cũng không sợ hắn."

Mỗi lần Bạch Tiểu Thần nói tới mẫu thân, ánh mắt Nam Cung Chuẩn lại ảm đạm mấy phần, hơi mất thần sắc.

"Ngươi yên tâm, mẫu thân của ta khá tốt, nàng biết có đứa trẻ bị bắt nạt sẽ không ngồi yên mặc kệ." Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề son sắt.

Nam Cung Chuẩn nhếch môi lộ ra nụ cười khổ: "Có nương... Thật tốt."

Nương của hắn là một cung nữ, bị hoàng thượng sau khi say rượu sủng hạnh, nhưng phụ hoàng tỉnh rượu đã quên đi chuyện này, càng chưa từng được thăng tiến, đợi đến lúc nương mang thai người ta mới biết.

Nương may mắn sinh hạ hắn, nhưng cuối cùng lại chậm rãi tử vong.

Từ đó về sau, trên đời chỉ còn một mình hắn, chịu hết cực khổ.

"Nam Cung Chuẩn, sau này mẫu thân ta chính là mẫu thân ngươi."

Bạch Tiểu Thần nắm chặt cổ tay Nam Cung Chuẩn: "Ngươi đi theo ta, bây giờ ta dẫn ngươi tới gặp mẫu thân của ta."

Thân thể Nam Cung Chuẩn cứng đờ, chân mày đột nhiên nhíu một cái, ánh mắt hắn ý thức được cánh tay Bạch Tiểu Thần đang nắm chặt cổ tay hắn.

Bạch Tiểu Thần thấy Nam Cung Chuẩn không nhúc nhích, đôi mắt to hơi rũ, hắn hơi hiếu kỳ, đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Chuẩn thu lại ánh mắt.

Hắn nhăn lông mày đáng yêu, nhấc ống tay áo Nam Cung Chuẩn lên, một khắc này, cho dù Bạch Tiểu Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn bị giật nảy mình.

Cánh tay trước mắt, từ cổ tay đi lên đã không còn một mảnh da lành lặn, trái phải đều có vết xanh tím, có vài chỗ như vết sẹo bỏng, nhìn thấy mà giật mình.

Trong lòng Bạch Tiểu Thần khó chịu, rốt cuộc là tên biến thái nào làm ra chuyện tàn nhẫn đối với một đứa trẻ như thế?

Chỉ là một cánh tay mà đã như vậy, cả người hắn thì sao? Có phải càng nhiều thương tích hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.