Đế Thương nhếch môi, thuận thế đem nữ tử ôm vào trong ngực.
"Là Thần Nhi chạy tới chỗ bổn vương gọi cha."
Nét mặt Bạch Nhan hiện lên vẻ xấu hổ, đúng là, vừa rồi nhi tử nàng chạy tới chỗ hắn gọi cha trước.
"Bạch Nhan." Đế Thương nheo mắt, âm thanh thâm trầm đáng sợ: "Để bổn vương làm cha của Thần Nhi thì mất mặt lắm hả?"
Bạch Nhan theo bản năng quay đầu, tránh đi ánh mắt bá đạo của hắn.
"Chờ trả thù cho Thần Nhi xong, bổn vương sẽ hảo hảo cùng ngươi nói chuyện."
Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, ngữ khí Đế Thương nặng hơn, giống như là cắn răng nghiến lợi mà nói ra.
Hắn ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống đám người, áp bách cường đại tự nhiên sinh ra khiến cho người ta có cảm giác... đưa mình vào Địa Ngục.
"Thương Vương, vậy ngươi muốn trừng phạt Lân Nhi thế nào?" Ánh mắt Nam Cung Nguyên trầm xuống.
Hắn hiểu được, nếu hôm nay không trừng phạt Nam Cung Lân, Thương Vương nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
"Giết!"
Một chữ đơn giản nhưng lại làm cho đám người hoàng thất kinh hồn.
Bạch Nhược gấp gáp: "Xem như chuyện này do Lân Nhi gây ra trước nhưng tội hắn không đáng chết, huống gì hắn còn là Hoàng thái tôn! Ngươi thân chỉ là một vương gia, có phải quá phách lối rồi không?"
Đôi mắt Đế Thương lạnh lùng nhìn Bạch Nhược.
Dưới cái nhìn này, trán Bạch Nhược toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, nàng bặm chặt môi, nhưng chân không không chế được mà quỳ xuống.
"Chỉ là tiện tỳ, ai cho phép ngươi đứng đây nói chuyện với bổn vương?"
Tiện tỳ?
Hai tay Bạch Nhược nắm thành quyền, nàng đường đường là Thái tử phi, vậy mà trong miệng nam nhân này lại thành tiện tỳ?
Lại nhìn nữ tử đang bị nam nhân ôm trong ngực, Bạch Nhược ghen ghét tới mức mắt đỏ lên.
"Thương Vương, ngươi xem, ta đánh Lân Nhi năm côn, được không?" Nam Cung Nguyên nhíu mày.
Hắn đã theo lời Thương Vương mà phế hậu, nhưng Nam Cung Lân thì khác, hắn là hi vọng của Lưu Hỏa quốc, không thể chết.
Đôi mắt lạnh của Đế Thương bỏ qua Nam Cung Nguyên, nhìn sang Nam Cung Lân.
Ánh đỏ thị huyết lóe lên trong mắt, sát khí mãnh liệt làm trường bào màu tím tung bay, nam nhân như Sát Thần cuồng phong, cánh môi đỏ mọng treo một nụ cười tàn nhẫn.
"Mỹ nhân cha." Đúng lúc này Bạch Tiểu Thần chợt kéo ống tay áo Đế Thương, âm thanh êm dịu: "Thần Nhi không muốn xem giết người."
Quả nhiên, lời của Bạch Tiểu Thần so với ai khác vẫn có tác dụng hơn.
Sát khí quanh người Đế Thương giảm bớt, hạ mắt chăm chú nhìn bánh bao nhỏ: "Tên kia khi dễ Thần Nhi, Thần Nhi không hận hắn à?"
Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu nhỏ: "Thần Nhi chán ghét hắn, nhưng không muốn giết hắn."
"Bởi vì so với giết người, Thần Nhi vẫn thích hành hạ người hơn."
Thần Nhi lớn lên đều nhận được sự bảo hộ của mọi người.
Hắn còn là đứa nhỏ.
Hai tay hắn vẫn sạch sẽ, chưa nhiễm máu tươi.
Vì thế, bây giờ muốn giết người, trong lòng hắn không thích ứng được.
Chỉ là...
Trong cơ thể hắn chảy huyết mạch của yêu tộc, tự nhiên sẽ có tính cách tàn ác.
Nhưng vì được bảo vệ quá tốt, tính cách này mới không được bộc lộ ra mà thôi.
"Vậy ngươi muốn trừng phạt hắn như thế nào?" Đế Thương than nhẹ, hỏi.
Bạch Tiểu Thần nghịch ngợm liếm môi, quay đầu nhìn Nam Cung Chuẩn: "Ngươi còn nhớ hắn bắt nạt ngươi như thế nào không?"
"Có." Nam Cung Chuẩn trầm giọng đáp một tiếng: "Đạp ta mười lần, lấy đá đánh ta hai mươi lần, dùng gậy đâm *** ta ba lần, châm đuốc đốt phòng ta một lần, may mắn là ta chạy nhanh nên mới sống sót được, còn có..."