Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 144: Trừng phạt (3)



Lam Thiếu Lăng thực lực đã đạt tới Địa giai trung cấp, mà hắn cũng chỉ là Địa giai cao cấp mà thôi.

Huống gì lại là tên hỗn đản Lam Thiếu Lăng, chẳng phải sẽ đánh hắn đến chết sao?

Còn nữa, thực lực Bạch Nhược không bằng Lam Thiếu Lăng, đánh một trăm gậy là muốn hơn nửa cái mạng của nàng.

"Để ta nhận hai trăm gậy." Nam Cung Dực còn tính là nam nhân, đối với Bạch Nhược là thật lòng, hắn cắn răng nói: "Nhược Nhi nàng..."

"A, tốt." Bạch Tiểu Thần thấy có người yêu cầu tăng mức phạt thì lập tức vui vẻ: "Mẫu thân nghe rồi chứ, đây là chính hắn yêu cầu, vậy để hắn hai trăm gậy, Bạch Nhược một trăm."

Lần nay, Nam Cung Dực thực thổ huyết.

Hắn đưa ra yêu cầu này là muốn Bạch Nhược không cần chịu phạt, kết quả, tên tiểu tử này không đợi hắn nói hết đã thay đổi hình phạt.

"Chuyện này không liên quan đến Thần Nhi." Bạch Tiểu Thần vô tội chớp mắt: "Là tự hắn yêu cầu, không phải Thần Nhi bức bách cưỡng ép."

Bạch Nhan cong môi, nhẹ xoa đầu Bạch Tiểu Thần: "Mẫu thân cũng nghe thấy, hắn đã đưa ra yêu cầu như vậy, chúng ta không thể không có đạo lý được, đáp ứng hắn đi."

"Các ngươi..." Nam Cung Dực phẫn nổ chỉ vào mẫu tử Bạch Nhan, tức giận tới ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

"Thần Nhi, bây giờ không còn sớm, ông cố ngoại còn chờ chúng ta ăn cơm, chúng ta về trước đi."

Bạch Nhan nhìn sắc trời, cáo từ với Thái hậu xong thì dắt theo Bạch Tiểu Thần ra ngoài cung.

Đợi đến cửa cung, nàng mới nhìn nam nhân bên cạnh, nhướng mày: "Ta muốn giáo huấn nhi tử, ngươi đi theo làm gì?"

Mặt Đế Thương lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn vào Bạch Tiểu Thần, ngữ khí hơi lạnh: "Ngươi làm nữ nhân của bổn vương tức giận rồi?"

Bạch Tiểu Thần có chút sợ ngây người, nam nhân này trở mặt cũng thật nhanh, vừa rồi mới nói bảo vệ hắn mà?

Nhận ra khí thế của Đế Thương thay đổi, Bạch Nhan dùng sức nhéo hắn: "Không cho ngươi khi dễ nhi tử của ta!"

Đau làm Đế Thương khẽ nhíu mày, lương bạc liếc tay Bạch Nhan, môi đỏ hơi giương.

"Ban đêm ta tới tìm ngươi."

Nói xong, Bạch Nhan chỉ thấy một đạo gió tử sắc lướt qua trước mặt, đợi nàng hồi thần lại, nam nhân đã đi mất...

"Mẫu thân." Bạch Tiểu Thần yếu ớt đứng bên cạnh Bạch Nhan, thận trọng hỏi: "Thần Nhi làm sai cái gì sao?"

Ánh mắt Bạch Nhan nhìn gương mặt nhỏ đáng thương của Bạch Tiểu Thần, khẽ thở dài: "Thần Nhi, ngươi cảm thấy Nam Cung Lân đáng chết không?"

Bạch Tiểu Thần nhẹ gật đầu: "Hắn phóng hỏa thiêu Nam Cung Chuẩn, nếu không phải Nam Cung Chuẩn chạy nhanh thì đã chết rồi, mà giết người thì phải đền mạng, chuyện đương nhiên, chỉ là ta..."

"Thần Nhi, trên đại lục này không thể nhân từ nương tay, Nam Cung Lân tuổi còn nhỏ, sau này thế nào ta không biết, nhưng nếu đổi thành người khác muốn giết ngươi, ngươi có nhân từ nương tay hay không?"

"Sẽ không!" Bạch Tiểu Thần lắc đầu: "Có người muốn giết ta, ta sẽ giết hắn trước, nếu có người làm tổn thương tới mẫu thân, Thần Nhi sẽ để hắn nhiễm ba thước máu tươi! Đối với Nam Cung Lân, thực sự Thần Nhi rất đồng tình, hắn không có mẫu thân tốt nên sai lệch, cho nên Thần Nhi mới không để cha lấy mạng hắn."

Nghe nói như thế, Bạch Nhan yên tâm, nàng chỉ sợ là lúc Bạch Tiểu Thần gặp được sát thủ thì sẽ nhân từ.

Có lúc nhân từ nương tay sẽ là nguy hiểm trí mạng.

"Thần Nhi." Trong mắt Bạch Nhan mỉm cười: "Ta nhớ được... Vừa rồi ngươi còn gọi hắn là mỹ nhân cha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.