Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 157: Bổn vương đã nói chờ ngươi (2)



"Với lại..." Vẻ mặt Bạch Tiểu Thần một mảnh kiên định, "Đợi Thần Nhi trưởng thành, cũng có thể bảo vệ mẫu thân."

Tâm Bạch Nhan hơi loạn, cố tình ngay lúc này, người mà nàng không muốn thấy nhất lại xuất hiện trong mắt nàng, con ngươi hơi thu lại.

"Cha bại hoại."

Bạch Tiểu Thần thấy Đế Thương qua mắt Bạch Nhan, hắn bây giờ không giống như lúc trước phấn khích nhào tới.

Cha bại hoại?

Sắc Mặt Trời Đế Thương tối sầm: "Ai dạy ngươi xưng hô như vậy với bổn vương?"

"Ngươi khi dễ mẫu thân nên là bại hoại."

Nhìn bộ dáng bánh bao nhỏ thở phì phò, Đế Thương vén ống tay áo, túm hắn ra khỏi ngực Bạch Nhan.

"Bổn vương khi dễ mẫu thân ngươi cũng vì muốn sinh muội muội cho ngươi."

Muội muội?

Mắt Bạch Tiểu Thần sáng rực: "Giống như muội muội đáng yêu của Vương Tiểu Bàn nhà hàng xóm sao?"

"Đáng yêu hơn cả nàng."

Đế Thương cong môi cười, hắn biết nhược điểm của tiểu gia hỏa này nằm ở chỗ nào, cũng có thể từ nơi đó mà ra tay.

"Vậy Thần Nhi muốn hai muội muội."

"Được, đừng nói hai người, mười người cũng có thể."

Mười người?

Sắc mặt Bạch Nhan càng lúc càng đen, hắn nghĩ nàng là yêu thú hay sao? Muốn sinh mười đứa?

"Ngươi ra ngoài chơi trước, ta muốn cùng mẫu thân ngươi sinh muội muội."

Đế Thương khiến Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt, hắn nhìn Bạch Nhan, rồi lại nhìn Đế Thương, nhíu mày: "Không cho ngươi khi dễ mẫu thân, cũng không được cắn mẫu thân, mẫu thân sẽ đau."

"Được, phụ thân đáp ứng ngươi, không làm mẫu thân ngươi đau."

"Ngươi đáp ứng ta, vậy không được đổi ý, nếu ngươi làm đau mẫu thân, Thần Nhi nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mắt hồ ly Bạch Tiểu Thần hiện lên tia thị huyết, gương mặt nhỏ nhắn bá khí.

Đế Thương không vì lời này mà tức giận, hắn đưa tay sờ đầu Bạch Tiểu Thần, cười cuồng ngạo.

"Không hổ là con bổn vương, tuổi còn nhỏ đã có phong phạm của bổn vương, sau khi lớn lên đoán chừng có thể thành nhân vật ngay sau bổn vương."

Bạch Tiểu Thần kiêu ngạo hất cằm: "Ta sẽ vượt qua ngươi, sau này mẫu thân và muội muội đều sẽ do ta bảo vệ."

"Bổn vương chờ."

Đế Thương giương môi, hắn mà không có chí khí như vậy, làm sao gánh được trọng trách Thái tử Yêu giới?

Bạch Nhan kinh ngạc nhìn Đế Thương, nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Thần nhi có thể tự luyến như vậy.

Thật sự là cha nào con nấy!

Bạch Tiểu Thần thơm một cái trên mặt Bạch Nhan, khiến mặt Đế Thương đen lại.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thần đã chạy ra, hắn sẽ ném tên tiểu tử này ngay lập tức.

Đợi thân ảnh nhỏ đã rời đi, Bạch Nhan mới nhìn sang Đế Thương, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật sự cho đây là nhà ngươi? Vừa đi lại tới?"

"Ý này không tệ, " Đế Thương giương môi, "Sau này, bổn vương liền ở đây đi."

"Đế Thương!"

"Bổn vương đã sai người đem Bạch Chỉ tới Phượng Lâu."

"..."

Bạch Nhan sững sờ, hắn đưa Bạch Chỉ tới Phượng Lâu?

"Phượng Lâu là địa bàn của ngươi, ngươi muốn đối phó với nàng thế nào là tùy ngươi, " Đế Thương tiến hai bước tới gần Bạch Nhan, "Đây là lễ vật mà bổn vương tặng ngươi, thích không?"

Nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, tim Bạch Nhan loạn nhịp, theo bản năng quay đầu: "Đế Thương ta cảm kích tất cả chuyện ngươi làm, nhưng loại tình cảm này không thể miễn cưỡng, ta..."

"Bổn vương đã nói chờ ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.