Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 164: Công chúa xui xẻo (2)



"Là trẫm, đều do trẫm!" Âm thanh Nam Cung Nguyên run rẩy, "Trẫm cứ nghĩ đám người các ngươi sẽ không đi trêu chọc hắn, nên chưa nói cho các ngươi biết thân phận của hắn, nhưng từ sau khi Bạch Nhan trở về, tất cả đều thay đổi."

Trước khi Bạch Nhan trở về, Đế Thương vẫn ở Lưu Hỏa quốc ngây người mấy năm, mà trong mấy năm này cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ lúc Bạch Nhan trở về, bất kể là Thái tử Thái tử phi, hay là hoàng hậu công chúa, đều vì nàng, trêu chọc tới Đế Thương!

"Hôm nay, ngươi phải đi xin lỗi, nếu không toàn bộ Lưu Hỏa quốc, đều sẽ bị hủy trên tay ngươi!"

Cái gì?

Lục công chúa ngẩng đầu, gắt gao cắn môi: "Phụ hoàng, lời này của người... có ý gì?"

Nam Cung Nguyên cười lạnh một tiếng: "Ngươi có biết, lần đầu tiên ta quen biết Đế Thương, là ở trong tình huống nào không?"

"Ta còn nhớ khi đó, Đế Thương bị vô số cường giả Vương giai vây đánh, thực lực của Vương giai ngươi hẳn đã rõ ràng, toàn bộ Lưu Hỏa quốc chúng ta, cũng chỉ có hai Vương giai mà thôi."

"Thế nhưng... Bị nhiều người Vương giai vây công như vậy, ngươi đoán Đế Thương làm sao mà thoát ra?"

Lục công chúa run tới lợi hại, khẩn trương siết nắm tay, bờ môi trắng bệch: "Có phải là... Đế Thương đánh bại những Vương giai kia."

Nhìn vẻ mặt Lục công chúa trắng bệch, Nam Cung Nguyên lắc đầu.

Nhưng tim Lục công chúa, cũng không vì hành động này của Nam Cung Nguyên mà nhẹ nhõm, ngược lại còn như bị treo lên, không chớp mắt nhìn Nam Cung Nguyên.

Hồi tưởng một màn năm đó, đến nay Nam Cung Nguyên vẫn còn rung động, khóe môi hắn giương lên nụ cười khổ: "Nhiều cường giả Vương giai như thế, Đế Thương hắn... chỉ dùng một chiêu!"

Oanh!

Như một đạo sấm sét đánh vào đáy lòng, thân thể Lục công chúa run một cái, khuôn mặt tú lệ hoảng sợ.

Cuối cùng nàng đã hiểu, tại sao phụ hoàng sợ hãi Đế Thương đến vậy.

Buồn cười là, ban đầu nàng muốn lấy quyền ép người, bức bách Đế Thương thú nàng làm phi...

"Trẫm vĩnh viễn không quên một màn năm đó, trong số những Vương giai đó không thiếu cường giả cao cấp, nhưng bọn họ ở trước mặt hắn chỉ như sâu kiến, nếu không, tại sao mọi chuyện trẫm đều cho hắn quyết, sợ đắc tội tới ôn thần này chứ?"

Đáy lòng Lục công chúa chua xót khổ sở, nàng hơi rũ mắt: "Phụ hoàng sớm biết hắn cường đại như vậy, vì sao... còn muốn đưa hắn vào Lưu Hỏa quốc?"

Nếu không để hắn thành vương gia khác họ của Lưu Hỏa quốc, có lẽ... nàng sẽ không gặp hắn, cũng không si mê nam nhân khủng bố này.

"Không phải trẫm muốn hắn tới Lưu Hỏa quốc, mà chính hắn muốn làm vương gia ở đây, nói là tìm người, bây giờ xem ra, người kia mà hắn tìm, chính là Bạch Nhan!"

Nam nhân cường đại như vậy muốn làm vương gia, hắn có thể cự tuyệt được sao? Nếu cự tuyệt, ngôi vị hoàng đế này có lẽ đã đổi chủ rồi.

Nước chua trong dạ dày Lục công chúa cuồn cuộn, bóp chặt lòng bàn tay, nàng gắt gao cắn môi, mới khiến cho sự ghen ghét đang gặm nhấm trái tim không thêm thống khổ.

"Phụ hoàng, ta đã hiểu, ta đi nhận tội chịu phạt."

Nàng ngẩng đầu, biểu lộ trên mặt có oán có hận.

Nàng hận Nam Cung Nguyên, tại sao không nói sớm cho nàng biết Đế Thương kinh khủng như vậy?

Nàng càng hận Bạch Nhan hơn, hận Bạch Nhan cướp đi nam nhân của nàng!

Nhưng mà...

Khẳng định là Bạch Nhan không cười được bao lâu, loại nam nhân thực lực cường đại như vậy, làm sao có thể thật tình với nữ nhân? Sớm muộn sẽ có ngày, nàng bị hắn vứt bỏ!

"Bệ hạ, chuyện lớn không tốt!"

Đúng lúc này, một thái giám hoảng hốt chạy vào, trên mặt đầy mồ hôi, âm thanh vội vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.