Nam Cung Nguyên nhướng mày, đối với con dâu Bạch Nhược, hắn cũng rất thích, đáng tiếc... nàng không quản giáo tốt đứa nhỏ.
"Thái tử phi bị người đánh một côn thì bất tỉnh, nhưng vì trượng hình chưa kết thúc, bọn hắn không chịu để người chữa trị cho Thái tử phi."
Nam Cung Nguyên nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
Lam Thiếu Lăng Lam gia cũng quá không biết tốt xấu, hiện tại ỷ vào chỗ dựa là Đế Thương nên không đem hoàng tộc để vào mắt, thật sự dám đánh Thái tử phi, đợi sau này Đế Thương không si mê Bạch Nhan nữa, để xem Lam gia muốn đặt chân như thế nào!
"Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn!"
Nam Cung Nguyên còn chưa kịp nói chuyện, một lần nữa bước chân vội vã từ ngoài cửa đi vào, hắn cũng là thái giám, không đợi bệ hạ hỏi, đã gấp gáp nói.
"Hoàng cung bị cháy rồi, quốc khố cũng bị thiêu, bệ hạ mau trốn..."
"Cái gì?"
Nam Cung Nguyên hoàn toàn nổi giận: "Là ai lớn mật như thế hả? Dám thiêu cả quốc khố của trẫm?"
"Không... Không phải thiêu quốc khố, là thiêu phủ Thái tử, chỉ là thế lửa quá lớn không có cách nào dập được, lúc này mới lan ra, bệ hạ không mau chạy sẽ không còn kịp nữa."
"Phủ Thái tử?" Vẻ mặt Nam Cung Nguyên âm trầm, "Lại là Lam Thiếu Lăng làm?"
"Không..." Thái giám lau mồ hôi trên trán, "Không phải thiếu gia Lam gia, là tiểu cô nương do Lam đại tiểu thư dẫn tới gây nên, đúng, nàng thấy hoa ở hậu hoa viên nở không tệ, trước khi phóng hỏa nàng đã chuyển toàn bộ đi..."
Đang nói, Nam Cung Nguyên đã thấy ánh lửa đến gần, hắn căn răng, nói: "Hộ giá, tranh thủ thời gian thoát thân!"
Cũng may là những đồ vật trọng yếu hắn đều cất trong túi trữ vậy rồi, không để vào quốc khố, lúc này mới miễn được một trận đại nạn...
...
Giờ khắc này, Bạch Nhan còn nghỉ ngơi trong cổ trạch, không biết chút gì chuyện đã xảy ra trong hoàng cung.
Nàng nằm trên hòn giả sơn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện bước chân đi tới tiền viện, nàng mở mắt, nhìn nét mặt vui vẻ của Sở Y Y, nhướng mày nói: "Về rồi?"
Lúc này Sở Y Y mới phát hiện ra nữ tử trên hòn giả sơn, chân đột nhiên lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt hơi chột dạ.
"Bạch Nhan, tại sao ngươi ngủ ở đây vậy?"
"Ta đang chờ ngươi," Bạch Nhan nhảy xuống, mắt liếc sang Sở Y Y, hỏi, "Có gặp rắc rối hay không?"
Sở Y Y cười khan hai tiếng: "Không có, tuyệt đối không có!"
Rất hiển nhiên, Bạch Nhan không tin tưởng Sở Y Y, nàng bước hai bước tới gần thiếu nữ, nụ cười âm trầm: "Ngươi cho rằng ngươi không nói, ta sẽ không biết?"
"Ta..." Sở Y Y lùi ra sau hai bước, âm thanh yếu ớt, "Ta chỉ đoạt gậy của đường ca ngươi, không khống chế nổi lực đạo... nên đánh Bạch Nhược ngất xỉu..."
Lúc sau gậy đã bị Lam Thiếu Lăng đoạt lại, bằng không nếu bị nàng thêm một côn nữa, Bạch Nhược sẽ ngủm củ tỏi mất.
"Chuyện này không tính là gì, còn chuyện nào nữa?"
"Ta... thiêu hoàng cung rồi, nhưng ta không lạm sát người vô tội đâu."
Ngay cả hoa cỏ nàng cũng chuyển đi rồi...
Lông mày Bạch Nhan giật giật mấy lần, để nha đầu này đi hoàng cung tất có chuyện thị phi.
"Thiêu đi thì thật đáng tiếc, nghe nói trong quốc khố có rất nhiều ngân lượng, ngươi đốt hết chúng, không bằng dọn đi toàn bộ."
Nghĩ đến đống phế tích ngân lượng, Bạch Nhan không khỏi có chút đau lòng, mặc dù số tiền kia với nàng mà nói chỉ như chín trâu mất sợi lông.
Nhưng có ai ngại nhiều tiền đâu?
Sở Y Y thấy Bạch Nhan không giận, mắt hơi đảo, cười hì hì đứng trước mặt Bạch Nhan.