Vẻ mặt Vu Dung cứng đờ, đôi mắt mở to tràn đầy kinh sợ.
Cái gì?
Trong tay Bạch Tiêu không phải là Chân Nguyên đan, mà là đan dược dùng để trị thương ư?
Hỗn tiểu tử này đang dọa nàng sao?
Trong nháy mắt, Bạch Chấn Tường đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn tức giận nhìn Bạch Tiêu: "Bạch Tiêu a Bạch Tiêu, từ bao giờ ngươi đã trở nên gian xảo như tỷ tỷ ngươi vậy? Ta mặc kệ trong tay ngươi có phải đan dược trộm từ Bạch gia hay không, cũng mặc kệ lấy ra từ chỗ nào! Ngươi là nhi tử Bạch gia, nhất định phải đưa cho ta giữ nó!"
Nhìn bộ dáng Bạch Chấn Tường một vẻ đương nhiên, Bạch Tiêu mấp máy môi.
Đột nhiên hắn cảm thấy thật mệt mỏi.
Qua nhiều năm như vậy, hắn nhẫn nại như thế, chỉ vì không muốn tâm huyết mẫu thân bỏ ra cho gia tộc bị hủy hoại trong chốc lát, càng muốn nắm được Bạch gia trong tay, để về sau có thể hậu thuẫn cho Bạch Nhan.
Nhưng bây giờ hắn mới hiểu ra, chỉ vì những kẻ vô sỉ này, Bạch gia còn chưa tới tay hắn thì đã bị hủy rồi!
"Bạch Tiêu ta, không phụ không mẫu, chỉ có một tỷ tỷ Bạch Nhan và một cháu trai Bạch Tiểu Thần, các ngươi và ta không thân không thích, lấy tư cách gì mà giữ đan dược của ta?"
"Hỗn xược!" Sắc mặt Bạch Chấn Tường tái mét, tức giận quát lớn, "Có phải đồ nghịch nữ Bạch Nhan kia nhồi nhét cho ngươi cái ý nghĩ này không, trước đây ngươi hiểu thuận, tại sao Bạch Nhan vừa quay về, ngươi lại trở nên ngỗ nghịch như thế?"
"Tướng công, ngươi đừng nóng giận, để ta nói chuyện với Tiêu Nhi một lát." Vu Dung thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều, mắt chợt lóe, nàng vuốt ngực cho Bạch Chấn Tường, rồi từ từ đứng dậy.
"Bạch Tiêu, ngươi là nhi tử Bạch gia, mãi mãi vẫn là người Bạch gia, tuổi ngươi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, vạn nhất số đan dược này bị người lừa mất, ta thân là mẫu thân của ngươi, đương nhiên phải giữ gìn cho ngươi rồi."
Nếu để trên người Bạch Tiêu giữ nhiều đan dược như vậy, không chừng sẽ đưa cho tiện nhân Bạch Nhan kia, như thế làm sao được? Chỉ Nhi đang cần đan dược, sao có thể cho người ngoài chiếm tiện nghi.
"Bạch gia phu nhân nói cũng không sai, Bạch Tiêu thân là thiếu gia Bạch gia, phụ mẫu của hắn có tư cách giữ gìn tài sản của hắn, cho dù trước đó đã oan uổng hắn, hiện giờ muốn hắn quay về cũng không phải không thể."
"Bạch Tiêu không giống Bạch Nhan, trước đó Bạch Nhan đã bị trục xuất khỏi Bạch gia rồi, nhưng tên của Bạch Tiêu công tử vẫn còn trong gia phả, số đan dược này hắn không thể nuốt riêng được."
...
Lời của mọi người như lưỡi dao, hung hăng đâm vào lòng Bạch Tiêu, cũng khiến gương mặt lạnh lùng của hắn treo một tấm băng lạnh.
Hắn rất hi vọng, hắn không phải đứa trẻ Bạch gia, nếu thế sẽ không có nhiều vấn đề như vậy...
"Muốn đan dược?"
Đột nhiên, Bạch Tiêu cười, nụ cười kia tỏa ra lãnh ý, cũng làm cho toàn thân Vu Dung phát lạnh.
"Xem như ta hủy nó, cũng sẽ không để loại người lòng lang dạ sói như các ngươi có được!"
"Ngươi nói cái gì!" Vu Dung tức giận trừng mắt, "Ngươi dựa vào cái gì mà hủy đồ của Bạch gia?"
"Dựa vào... số đan dược này là tỷ tỷ cho ta, nàng không phải người Bạch gia, đan dược đương nhiên cũng không liên quan đến Bạch gia."
Phi!
Không phải ngươi nói ta là nhi tử Bạch gia sao, vậy tỷ tỷ thì thế nào? Nói tóm lại là chính các ngươi trục xuất nàng khỏi Bạch gia a?
Vậy các ngươi còn mặt mũi gì để lấy đan dược sao?
"Bạch Nhan?" Vu Dung cười ha ha: "Nàng là một hoa khôi của Phượng Lâu, có năng lực gì mà giữ được nhiều đan dược đây? Ngươi xem ta là đồ ngốc à?"
Hoa khôi, nói dễ nghe là danh nghĩa tại Phượng Lâu, thực sự cũng là thứ cho vạn người cưỡi *** mà thôi.