Quả nhiên, Lam Nguyệt chết, có liên quan đến nữ nhân này?
Nhưng, so với Bạch Nhan, những người khác không có suy nghĩ gì khác, chỉ cho rằng Vu Dung quá khắt khe, khắt khe với tỷ đệ Bạch Nhan, Lam Nguyệt thân là mẫu thân thân sinh của bọn họ, đương nhiên sẽ phải tìm nàng ta tính sổ.
Vu Dung vừa lấy lại tinh thần, liền thấy Bạch Nhan đứng trước mặt, hối hoảng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bạch Nhan nhếch môi: "Chỗ ta có một viên đan dược, có thể để đứa bé trong bụng ngươi không mất đi..."
"Chỉ là, con của ngươi đã chết rồi, không có chuyện sống lại, nhưng viên đan được này của ta, có thể giúp nó tiếp tục trưởng thành kể cả khi đã chết, còn nhanh hơn quá khứ, đợi qua ba tháng, ngươi sẽ sinh hạ tử thai."
Đáy mắt Vu Dung hiện lên vẻ hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
Bạch Nhan không trả lời nàng ta, hướng Bạch Chấn Tường: "Ngươi vì đứa bé của một nam nhân khác, mà đối đãi với nhi tử mình như thế, vậy ta đợi đứa bé này được sinh ra, rồi nhỏ máu nhận thân... khiến ngươi đau tới không muốn sống!"
Trông thấy vẻ mặt Bạch Nhan nghiêm túc, Bạch Chấn Tường khẽ giật mình, hắn nhìn sang Vu Dung, hỏi: "Điều nàng nói là thật?"
Vu Dung cắn chặt môi: "Tướng công, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, nàng đang châm ngòi ly gián, ta làm sao có thể... Làm sao có thể mang thai đứa bé của nam nhân khác được? Với lại, đứa bé đã chết... Tại sao có thể có máu?"
Nàng hối hận, hối hận vì đã nghe lời nương, vì để đạt được cái vỏ rỗng Bạch gia, mà mang thai con của nam nhân khác!
Nhưng tên đã bắn ra không thể thu về, nàng quyết không để bị Bạch Nhan hù dọa, trên đời này cũng không có loại đan dược có khả năng như vậy!
"Bất luận ngươi có tin hay không, sau ba tháng, tất cả đã có thể chứng minh."
Bạch Nhan không cho Vu Dung cơ hội phản ứng, lấy ra một viên đan dược nhanh tay bỏ vào Vu Dung, ừng ực một tiếng, Vu Dung trực tiếp nuốt vào.
"Vô dụng thôi, đan dược của ta gặp nước đã tan, hòa cùng một thể với ngươi rồi, đời này không tách ra được." Bạch Nhan cười lạnh một tiếng.
Khi dễ đệ đệ của nàng? Vậy nàng để nàng ta rơi vào tuyệt vọng! Ba tháng này, nàng ta sẽ chịu đựng đủ!
"Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì với ngươi không?" Bạch Nhan chuyển tầm mắt sang Bạch Chấn Tường, "Ta đã nói, không trả lại đan dược, ta sẽ khiến thực lực của người về lúc ban đầu! Hiện tại xem ra, ngươi đã không trả đan dược..."
Ý của nàng rất rõ ràng.
Hoặc là trả đan dược, hoặc là để thực lực thụt lùi về trước, cuối cùng biến thành một phế vật.
"Ta là phụ thân ngươi!" Bạch Chấn Tường hốt hoảng hét lên.
Cho đến lúc này, hắn còn muốn đem cái thân phận đó ra đe dọa Bạch Nhan, lại nghiễm nhiên quên rằng, ngày đó, hắn thề son sắt như thế nào mà đuổi nàng khỏi phủ...
"Ngươi muốn giải quyết hắn như thế nào?"
Bỗng dưng, âm thanh âm thầm vang lên bên tai Bạch Nhan, khiến nàng nôn nao ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ của nam nhân.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức Bạch Nhan có thể cảm nhận được hô hấp của nam nhân, nàng muốn lùi ra sau hai bước, nhưng nam nhân đã giữ chặt tầm lưng nàng, không để nàng lui.
"Ta dự định làm thực lực hắn thụt lùi."
Nàng không có ý định phế Bạch Chấn Tường luôn, mà làm cho hắn từ Thiên giai thụt lùi, đến khi trở thành một phế vật, khiến hắn cảm nhận được bất lực và sợ hãi...
"Đợi bổn vương..."
Nói xong, áo bào Đế Thương xẹt qua trước mặt nàng, như một trận gió phất qua hai gò má, sau nửa ngày, một thân ảnh nam nhân yêu nghiệt đã đứng trước mặt Bạch Chấn Tường.