Vu lão phu nhân không nghĩ tới sáu năm không gặp, tiểu nha đầu này càng trở nên quật cường đáng hận, nàng tức giận đến mức gào khóc tại chỗ.
"Ta đây vì cái nghiệt gì, cứ như vậy lo lắng nhiều năm cho một con bạch nhãn lang! Tường Nhi, nếu nữ nhi thân sinh của ngươi không cho ta lưu lại Bạch gia, vậy ta hiện tại liền rời đi?"
Bạch Chấn Tường luôn luôn rất hiếu thuận, mặc dù Vu lão phu nhân chỉ là dì hắn, nhưng hắn xem như mẫu thân mà cung phụng.
Bây giờ nghe Vu lão phu nhân khóc thét, hắn tức giận muốn một cước đạp vào đầu gối Bạch Nhan.
"Quỳ xuống cho ta, hướng ngoại tổ mẫu xin lỗi!"
Khóe mắt Bạch Nhan xẹt qua một tia âm lãnh, nàng nghiêng người sang một bên, tránh được một cước kia.
Bạch Chấn Tường đạp vào không khí, để hắn nổi giận lôi đình: "Bạch Nhan, ngươi hôm nay có thể không hướng ta xin lỗi, nhưng ngươi nhất định phải quỳ trước nương và ngoại tổ mẫu, cho đến khi bọn họ tha thứ cho ngươi thì thôi!"
"Bạch Chấn Tường, nếu như ta nói sáu năm trước, là Bạch Nhược hãm hại ta, Vu Dung và Vu thị muốn bán ta cho Tiền gia lão đầu làm thiếp, ta mới bị buộc bỏ trốn, ngươi có hay không còn muốn ta xin lỗi?"
Bạch Nhan cố ý nói ra những lời này, là muốn biết, Bạch Chấn Tường vô tình tới mức độ nào.
Nhưng Bạch Chấn Tường buông xuống lời nói, làm nàng chân chính cảm nhận được, như thế nào là có mẹ kế tất có bố dượng.
"Bạch Nhan a Bạch Nhan, ngươi làm cho ta quá thất vọng, trên đời làm sao có người ác độc như vậy? Nhược Nhi luôn thiện lương, ngươi lại nói nàng hãm hại ngươi? Dung Nhi cùng lão phu nhân xem ngươi như con ruột mà yêu thương, kết quả, ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
Đáy mắt Bạch Chấn Tường tràn đầy thất vọng, nói thật, trong một khắc Bạch Nhan trở về, hắn có một tia hi vọng.
Chỉ cần nàng quỳ xuống nhận sai, hắn sẽ tha thứ cho nàng.
Không nghĩ đến, nha đầu này không biết hối cải, còn vu hãm người vì chính mình giải vây!
"Người tới, đi lấy gia pháp đến," khuôn mặt Bạch Chấn Tường hơi trầm xuống, nghiêm giọng, "Bạch Nhan, ta đánh ngươi, cũng vì tốt cho ngươi! Nếu không, ngươi thực sự không biết hối cải!"
Ánh mắt Bạch Nhan lạnh xuống: "Ta xem ai dám đụng đến ta!"
Khí thế nghiêm nghị theo lời nói của nàng đè ép xuống, thị vệ muốn đi rs khỏi cửa toàn thân cứng đờ, không dám động đậy.
Đừng nói đến thị vệ kia, ngay cả Bạch Chấn Tường cũng cảm giác hô hấp trì trệ, sắc mặt hết sức khó coi.
"Đi lấy gia pháp cho ta, hôm nay ta phải hung hăng giáo huấn nghịch nữ này!"
Ngay thời điểm thị vệ lĩnh mệnh thối lui, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở cửa, chặn đường tên thị vệ.
" Tiêu Nhi, sao ngươi lại tới đây?" Bạch Chấn Tường nhìn thiếu niên xuất hiện ở cửa, sắc mặt hơi chuyển biến tốt đẹp lại như cũ cau mày, hỏi.
Thiếu niên không nói gì, đi thẳng tới chỗ Bạch Nhan, thần sắc hắn lạnh lùng, bạch y bay bay trong gió, giống như bao phủ một tầng sương lạnh.
"Lúc trước ngươi nói, đem nàng trục xuất khỏi Bạch gia, đã như vậy... ngươi không thể dùng gia pháp với nàng." Thiếu niên ngữ khí lạnh lùng, ngay từ lúc hắn bước vào đều không có nhìn đến Bạch Nhan.
Ánh mắt Bạch Nhan từ từ nhìn thiếu niên phía sau, cũng không dời đi, nhưng mà, cảm nhận được sự xa cách ngàn dặm của thiếu niên, trong lòng nàng chùng xuống.
Những năm qua, không biết vì cái gì đã làm cho thiếu niên ngây thơ đầy thiện lương trở nên lạnh nhạt thiếu nhân tình như thế....