Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 192: Cốc chủ Cầm Âm cốc (2)



Edit: Tiêu Tiêu

Tốt xấu gì Đế Thương vẫn là nam nhân, mấy năm nay hắn hờ hững với nữ tử Lưu Hỏa quốc, đó là vì những nữ tử son phấn dung tục đó không lọt được vào mắt hắn thôi.

Cầm Âm cốc chủ thì không giống, nghe nói cốc chủ Cầm Âm cốc Mộ Khinh Ca mỹ mạo tuyệt luân, thiên tư xuất chúng, khi được người như thế theo đuổi, bất cứ nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt.

Nếu như lúc này, Bạch Nhan vì muốn giành tình cảm với Mộ Khinh Ca mà không cần mặt mũi, Đế Thương sẽ nhận ra đây là dạng nữ nhân gì, từ đó vứt bỏ nàng!

"Bạch Nhan muốn làm Trắc phi của ta không phải không được, " Nam Cung Dực nhếch môi, "Chỉ là bản Thái tử sẽ không chấp nhận thằng con hoang vào phủ!"

Bạch Nhược âm thầm nhếch môi: "Thái tử cứ yên tâm đi, tỷ tỷ là người thông minh, nàng biết việc nào có lợi đối với nàng nhất, bây giờ thực lực Đế Thương tuy mạnh, trong tay tỷ tỷ cũng nắm thế lực Phượng Lâu, nhưng bọn họ gộp lại, vẫn không so được với thân phận Lân Nhi!"

"Ngày Lân Nhi chào đời, vạn thú triều tông, chú định cả đời bất phàm, cho dù đó là Đế Thương, cũng sẽ bị hắn dẫm ngay dưới chân thôi!" Bạch Nhược khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ôn hòa.

Sắc mặt Nam Cung Dực chuyển tốt: "Nếu như nàng thực sự thông minh như thế, tại sao lúc trước còn cự tuyệt làm thiếp của ta, mà lựa chọn Đế Thương?"

Đế Thương cường đại thì như thế nào? Cả thiên hạ sau này sẽ thuộc về Nam Cung Lân! Bất luận là Đế Thương, hay là Phượng Lâu, đều sẽ bị con hắn mạnh mẽ dẫm dưới chân, cả đời đều không thoát được!

"Thái tử, " Bạch Nhược khẽ cười một tiếng, "Đó chẳng phải vì ngươi không yêu nàng, nên nàng mới chọn Đế Thương, cho dù ngươi chỉ giả vờ yêu nàng, nàng cũng sẽ mê luyến ngươi thôi."

Nam Cung Dực cười lạnh hai tiếng: "Bạch Nhan đúng là rất thông minh, đáng tiếc, loại người ham hư vinh như nàng, ta vĩnh viễn cũng không thể yêu nàng."

Nhiều lắm cũng chỉ thèm khát mỹ mạo và thế lực của nàng thôi, yêu nàng ư, không có chuyện đó.

Bạch Nhược khẽ thở ra, nàng sợ Nam Cung Dực thấy Bạch Nhan thay đổi, sẽ không cách nào kiềm chế được mê hoặc, nên mới cố ý nói những lời này.

Nàng ở cùng Nam Cung Dực nhiều năm, đương nhiên biết hắn chán ghét loại nữ nhân thế nào! Chỉ cần nàng khiến hắn nhận định Bạch Nhan ham hư vinh, vậy cả đời này hắn cũng không thể yêu nàng.

"Nhược Nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này để ta xử lý, " Nam Cung Dực an ủi Bạch Nhược, "Ta đồng ý với ngươi, đợi sau khi Bạch Nhan trở thành Trắc phi, ta sẽ lấy thế lực Phượng Lâu trong tay nàng cho ngươi."

Bạch Nhược rũ mắt, che giấu ý mừng, nhu nhược nói: "Thái tử, thiên hạ đối với ta mà nói, đều không thể so sánh với ngươi, huống gì là Phượng Lâu? Nhược Nhi cũng không ham nó."

Không có gì hơn khi nữ nhân yêu ngươi nói với ngươi, cả thiên hạ đều không bằng ngươi, lời thâm tình tới mức nào.

Nam Cung Dực cảm động cầm tay Bạch Nhược: "Nhược Nhi, lời ta nói, chưa từng thu lại, ngươi hãy đợi tới ngày thành chủ tử Phượng Lâu đi!"

"Thế nhưng, tỷ tỷ sẽ không đồng ý..." Bạch Nhược mấp máy môi, bất đắc dĩ nói.

Nam Cung Dực cười một tiếng: "Trong đại lục này, luôn lấy trượng phu là trời, đợi nàng thành Trắc phi của ta, Phượng Lâu còn không phải do ta quyết định hay sao?"

Nói xong, Nam Cung Dực buông tay Bạch Nhược ra, ngón tay khẽ gạt đi lọn tóc trên mặt nàng.

"Giờ ta đi viết thư cho Cầm Âm cốc, ngươi hãy chờ tỷ muội các ngươi được đoàn tụ đi, ha ha ha."

Nam Cung Dực không biết vì thế lực Phượng Lâu sắp thuộc về hắn, hay sau đó chiếm được nữ tử tuyệt sắc như Bạch Nhan, mà tâm tình rất tốt, cười thật to hai tiếng bước ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.