Bạch Nhược nhìn hướng Nam Cung Dực đi, siết chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Bạch Nhan, xem như lần này tiện nghi cho ngươi, đợi ta đoạt được Phượng Lâu trong tay, ta sẽ không để ngươi còn tồn tại."
Nàng không rộng lượng đến mức cùng kẻ thù hưởng chung một trượng phu!
...
Khách điếm hoàng thành.
Trên giường, thân thể nam nhân nửa ngồi, sắc mặt hắn tái nhợt, ho không ngừng.
Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, lão giả trước đó đi vào, cung kính: "Thiếu gia, người sai ta đi điều tra, ta đã tra rõ rồi."
"Ồ?" Nam nhân trung niên nhíu mày, "Vị cô nương kia... có lai lịch gì?"
Lão giả nhìn nam nhân trung niên: "Mẫu thân nàng là Lam Nguyệt, phụ thân là gia chủ Bạch gia, nhưng khoảng thời gian trước đã bị trục xuất khỏi gia tộc."
Nam nhân trung niên khẽ cau mày: "Ngươi xác định, mẫu thân nàng chính là tiểu thư Lam gia? Mà không phải do nàng bảo dưỡng?"
"Thiếu gia, thiên chân vạn xác, ta thấy vị cô nương kia lớn lên giống tiểu thư, cũng không nhất định có quan hệ với tiểu thư..."
Lão giả bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng kỳ quái, tại sao trên đời này có hai người giống nhau đến thế, nhưng chuyện đã rất rõ ràng, cô nương đó không phải nữ nhi của tiểu thư.
Nam nhân trung niên dùng sức ho khan, dường như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Thật lâu, hắn ngừng ho, hỏi: "Ngươi cũng biết vị cô nương kia sống ở đâu chứ?"
"Thiếu gia, người muốn..." Lão giả kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên, nhíu mày.
Nam nhân trung niên cười khổ một tiếng: "Ta không còn cách nào, từ sau khi thấy vị cô nương đó, bóng dáng của nàng không thể xóa đi được, dù cho nàng không có quan hệ với tiểu muội, ta cũng muốn đi gặp nàng."
Lão giả trầm mặc nửa ngày: "Thiếu gia, thân phận của người tương đối nhạy cảm, nếu để người khác biết được..."
"Không ngại, ta chỉ đi gặp nàng mà thôi, không có gì nguy hiểm, " tay nam nhân chống lên giường, cố gắng gượng dậy, "Ngươi đi trước dẫn đường."
Lão giả bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Được, thiếu gia ngươi đi theo ta."
Theo lý thuyết, trong tình huống này hắn phải viết một phong thư thông báo cho môn chủ, nhưng sau khi đại tiểu thư mất tích, Môn chủ suýt nữa phát điên, nhiều năm qua một mực phái người ra ngoài tìm kiếm, chưa từng dừng lại.
Nếu để Môn chủ biết xuất hiện người giống tiểu thư, hắn nhất định sẽ ném Dược Môn đi rồi đuổi tới đây, lúc đó, chuyện càng không có cách giải quyết.
"Khụ khụ."
Nam nhân trung niên ho khan lần nữa.
Lão giả thấy vậy, muốn tiến lên đỡ, lại bị hắn đưa tay ngăn lại.
"Ta chưa bệnh đến bất lực, ngươi không cần dìu ta, để nàng trông thấy... thì không tốt lắm." Nam nhân trung niên cười, chậm chạp ra khỏi đại môn.
Mỗi một bước của hắn, dường như muốn ngã, thân thể hư nhược kia khiến tim lão giả nhấc lên.
Nhưng hắn hiểu được, tình tình thiếu gia nhà hắn luôn quật cường, chỉ cần chuyện hắn đã quyết, bất cứ người nào cũng không thay đổi được...
Lão giả đã sớm tra rõ nơi ở của Bạch Nhan, ban đầu không tốn bao nhiêu lộ trình, hắn cương quyết bồi thiếu gia thêm nửa canh giờ nữa.
Giờ khắc này, bên ngoài cổ trạch, nam nhân trung niên dừng bước, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, chậm chạp đi tới hai thị vệ đang trấn thủ ở cửa.
"Làm cái gì vậy?" Hai tên thị vệ thấy nam nhân trung niên tới gần, lặng lệ quát một tiếng, hỏi.
Lão giả thấy bọn họ cản bước chân thiếu gia, đang định nổi giận, nam nhân trung niên đã nâng tay ngăn lại.