Vương Tiểu Bàn vỗ bả vai Bạch Tiểu Thần, lắc đầu, bộ dáng thấy chết không sờn, mau chóng trở về Vương gia.
Nhưng hắn vừa về tới nhà, một bàn tay liền duỗi tới, hung hăng cầm lỗ tai hắn, phẫn nộ nói: "Tiểu tử thối, ngươi nói ta nghe, hôm nay ngươi gây ra chuyện gì ở bên ngoài hả?"
"Phụ thân, ngươi phải xem lại, " Vẻ mặt Vương Tiểu Bàn bất mãn, "Ta không gây sự, thật sự không gây sự."
"Không gây sự? Ngươi không gây sự mà đánh nhi tử của Thái tử à?" Vương Đức Thu tức giận, quát lớn.
Vương Tiểu Bàn suýt thì khóc, tin tức này lan truyền cũng quá nhanh, phụ thân làm sao nhanh như vậy đã biết rồi?
"Phụ thân, là tên hỗn đản đó quá đáng, lúc trước hắn bắt nạt người khác, ta không nhìn nổi nên mới đánh hắn, " Vương Tiểu Bàn ủy khuất nói, "Với lại, Bạch Tiểu Thần cũng có mặt trong chuyện này, ngươi không tin thì hỏi hắn đi."
Vương Đức Thu nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay: "Tiểu Thần cũng có mặt lúc ngươi đánh nhi tử của Thái tử?"
"Thật, là tên hỗn đản kia bắt nạt bằng hữu của Bạch Tiểu Thần, ta mới nhịn không được mà động thủ."
"À, Bạch Tiểu Thần đã tham gia, khẳng định là tên hỗn đản kia làm sai trước, " Vương Đức Thu trừng mắt nhìn Vương Tiểu Bàn, "Sau này ngươi theo Tiểu Thần nhiều vào, hắn cho ngươi đánh thì ngươi xông lên, hắn không cho ngươi động thủ, ngươi không được động thủ, đã hiểu chưa?"
Vương Tiểu Bàn trợn mắt há mồm: "Phụ thân, tại sao Bạch Tiểu Thần cho ta động thủ, ta mới được động thủ? Đến lúc đó ta động thủ thật, ngươi sẽ không đánh ta chứ?"
Bàn tay Vương Đức Thu vỗ vào đầu Vương Tiểu Bàn, tức giận nói: "Bạch Tiểu Thần là đứa trẻ ngoan thế nào? Không có chuyện hắn đi chọc người, nhất định là có người chọc hắn, nên các ngươi đánh thì không sai! Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi là hỗn thế ma vương? Không phân biệt tốt xấu đã đánh người?"
Cái này... Đây là cha ruột?
Vương Tiểu Bàn khóc không ra nước mắt, làm sao hắn lại cảm thấy mình bị nhặt được?
"Phụ thân, vậy chuyện ta đánh nhi tử của Thái tử..." Vương Tiểu Bàn hơi cẩn thận mở miệng.
"Không phải chỉ là một nhi tử của Thái tử thôi sao, đánh thì đánh, không đánh sai là được, " Vương Đức Thu xem thường nói, "Ngươi không bận thì đi theo Bạch Tiểu Thần học tập một chút, nếu ngươi nghe lời hắn, chúng ta sẽ không cần rời khỏi phủ, càng không cần bị dồn tới nơi này."
Sợ Vương Đức Thu tiếp tục túm lấy mình không buông, Vương Tiểu Bàn thừa dịp hắn không chú ý, vút một tiếng lao ra ngoài, thân thể kia tuy mập nhưng rất linh hoạt, đợi Vương Đức Thu kịp phản ứng, đã sớm chạy xa.
"Tiểu tử thối này!" Vương Đức Thu rất tức giận, "Quả thật là muốn ăn đòn!"
Vừa nghĩ tới chuyện bọn họ bị ép rời khỏi phủ, Vương Đức Thu cố nén giận, thật sự muốn thu thập tiểu tử thối này!
...
Cổ trạch, trong đình viện.
Bạch Nhan lười biếng nhìn cuốn sách trên tay, khóe miệng câu lên một đường cong.
Thời gian trôi qua, vẻ mặt lão giả càng thêm lo lắng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn Bạch Nhan càng thêm bất thiện.
"Mẫu thân!"
Giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau, lúc Bạch Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thân ảnh nho nhỏ đã lao tới chỗ nàng, thơm lên má nàng một cái.
"Mẫu thân ta đã về rồi, Nam Cung Chuẩn cũng về cùng ta."
Bạch Nhan nhíu mày, lúc này mới nhìn Nam Cung Chuẩn đi theo.
Hình như Nam Cung Chuẩn vẫn chưa thích ứng được, cơ thể hơi cứng nhắc, hắn nhìn Bạch Tiểu Thần được Bạch Nhan ôm trong ngực, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ.