Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 202: Xem lão tử là người chết?



Edit: Tiêu Tiêu

Cho nên, dưới cái nhìn của nàng, một luyện đan sư Ngũ phẩm một lò luyện chế được mời viên là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn.

Lão giả muốn khóc, hắn trong hoàn cảnh thuận lợi, nhiều lắm chỉ được bốn viên thôi, nếu không thuận lợi, hai viên cũng không được...

Thật sự người so với người làm ta tức chết!

"Nếu không có chuyện gì, các ngươi mau đi chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị xong, lập tức vào trong nhà tìm ta."

Bạch Nhan lười biếng duỗi lưng một cái, nàng thấy sắc trời không còn sớm, định đi xuống nghỉ ngơi, nhưng lúc này, nhà bên cạnh truyền tới một trận ồn ào.

Bên cạnh hình như là Vương Tiểu Bàn? Bằng hữu của Thần Nhi?

Nàng nghĩ nghĩ, bước nhanh tới nhà bên.

"Cổ lão, " Nhìn hướng Bạch Nhan rời đi, Bạch Triển Bằng cong môi cười, "thế gian này, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta đoán là toàn bộ thiên tài Dược Môn cộng lại, cũng không sánh bằng một người Bạch Nhan cô nương."

Cổ lão rất hổ thẹn, đã lâu rồi hắn chưa ra ngoài, không biết thiên tài đã biến thái tới mức độ này.

"Thiếu gia, lúc đó ta đi nghe ngóng nên biết được tình cảnh của Bạch Nhan cô nương, nghe nói Bạch gia kia, vì muốn một viên đan dược Tam phẩm, muốn bán nàng làm thiếp cho một lão đầu, nếu người Bạch gia biết được thực lực của Bạch Nhan cô nương, không biết có hận chết hay không."

Bạch Triển Bằng nhẹ vuốt tờ đan phương, bỗng dưng nghe Cổ lão nói lời này, ngón tay dừng lại, con ngươi ôn nhu trở nên không có nhiệt độ.

"Bạch gia? " Hắn lạnh lùng nói, "Tiếp tục thăm dò cho ta, ta muốn biết tất cả những chuyện Bạch Nhan cô nương đã trải qua khi ở Bạch gia!"

"Dạ, thiếu gia."

...

Vương gia.

Vương Đức Thu ở thư phòng đọc sách, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu thê lương, hắn cả kinh lập tức vọt ra ngoài, chạy tới tiền viện.

Bắt gặp trong viện, Vương Tiểu Bàn bị một đám thị vệ giữ tay chân, tiếng kêu như giết heo.

Phía trước là Tiểu Bá Vương còn mập hơn cả hắn, vênh váo ngẩng cao đầu, hung hăng ra lệnh thị vệ bắt Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Đồng đã sớm sợ ngây người, một lúc sau, mới khóc rống lên, oa một tiếng lao về phía đám thị vệ, muốn ngăn đám thị vệ.

"Cút ra!"

Tiểu Bá Vương một tay đẩy Vương Tiểu Đồng, hung hãn nói: "Ngươi còn tới, ta sẽ cho người bắt ngươi theo, để ngươi làm nha đầu ấm giường cho ta!"

Vương Đức Thu vừa chạy tới nghe nói thế, tức giận suýt nữa thì ngất, nữ nhi của hắn, vậy mà có người dám để làm nha đầu? Thật sự cho rằng hắn rời khỏi bản gia rồi thì dễ ức hiếp như vậy?

"Phụ thân!" Vương Tiểu Bàn thấy Vương Đức Thu, như gặp được cứu tinh, khóc nước mắt nước mũi lem nhem, "Mau cứu ta, phụ thân!"

"Tiểu tử, buông nhi tử của lão tử ra!"

Hai mắt Vương Đức Thu đỏ lên, cầm một trường côn, vung về phía thị vệ.

Mấy thị vệ bị đánh một cái, đau tới xương cốt muốn tan ra thành từng mảnh, liền buông khiến Vương Tiểu Bàn ngã nhào ra đất.

"Phụ thân!"

Vương Tiểu Bàn lộn nhào bò tới bên cạnh Vương Đức Thu, khóc lóc thê thảm: "Đám người này quá phận, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ, mà còn lấy nhiều khi ít, ngươi giúp ta dạy dỗ bọn họ đi."

"Ngươi lăn sang một bên cho ta, " Vương Đức Thu đẩy Vương Tiểu Bàn ra phía sau, phẫn nộ vung trường côn, một gậy liền đánh bay một thị vệ, "Nhi tử của lão tử, cho tới bây giờ chỉ có lão tử mới có thể đánh hắn, các ngươi hôm nay lại dám đánh nhi tử của lão tử! Hôm nay lão tử đánh chết các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.