Sắc mặt Bạch Nhan đen lại, muốn đánh nhi tử của nàng?
Ngược lại nàng muốn xem xem ai có lá gan lớn như vậy, dám động tới nhi tử nàng!
"À, đúng rồi, " Lam Tiểu Vận lại thêm một câu, "Nữ nhân này cũng coi trọng nam nhân của ngươi, đoán là bị nam nhân của ngươi cự tuyệt, nên mới tìm ngươi gây rắc rối."
Lại là Đế Thương nợ hoa đào?
Khóe miệng Bạch Nhan khẽ câu lên, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trên thân Mộ Khinh Ca: "Vừa rồi cái tay nào của ngươi muốn đánh nhi tử ta?"
"Không phải nàng, là thị nữ bên cạnh nàng, muốn đánh Thần Nhi," Lam Tiểu Vận nhìn thấy cứu tinh Bạch Nhan, bỏ đi thần sắc thất kinh vừa rồi, chỉ vào bọn họ, "Nàng dùng tay phải."
Sắc mặt Mộ Khinh Ca phát lạnh, vừa định quát Lam Tiểu Vận, đã thấy thân ảnh nữ tử trước mặt Lam Tiểu Vận biến mất...
Đợi nàng lấy lại tinh thần, đột nhiên không biết từ lúc nào Bạch Nhan đã ở trước mặt Bích Khê, trong nháy mắt rút kiếm bên hông ra, từ trên cao chém xuống.
Ánh kiếm băng lãnh phản chiếu gương mặt nàng, khiến vẻ mặt nàng bao phủ một tầng sương lạnh.
"A!"
Theo tiếng kêu tê tâm liệt phế, một cột máu phun ra từ trên người Bích Khê, chợt nhìn thấy một cánh tay cụt lăn xuống, thẫm đỏ nền đất.
"Hẳn ngươi nên thấy may, ngươi chỉ dùng một cánh tay, nếu không... Một cánh tay khác cũng sẽ bị phế đi."
Hành động bất ngờ của nàng khiến tất cả đều sợ ngây người, theo bản năng Lam Tiểu Vận muốn che đi tầm mắt Bạch Tiểu Thần, nhưng bị Bạch Tiểu Thần ngăn lại.
"Biểu di, ngươi không cần lo cho ta, lúc ta còn lang thang cùng mẫu thân, còn tận mắt thấy nhân loại bị yêu thú ăn thịt, cho nên cảnh đó không tính là gì với ta hết."
Trước khi vào thánh địa, bọn họ có một năm lưu lạc bên ngoài, cố tình Bạch Tiểu Thần trưởng thành nhanh, chỉ vài tháng đã hiểu chuyện.
Cảnh tưởng này đối với hắn, không phải không tiếp nhận được...
Đứa trẻ tốt bao nhiêu, đám người Bạch gia tại sao nhẫn tâm, còn bức biểu tỷ mang theo Thần Nhi lưu lạc bên ngoài lâu như vậy...
"Làm càn!" Mộ Khinh Ca biến sắc, tức giận nói, "Bạch Nhan, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu Đế Thương biết được, hắn sẽ chấp nhận nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi sao, ngươi cho rằng... hắn có thể tha thứ cho ngươi?"
Bạch Nhan cười lạnh một tiếng: "Hắn tha thứ hay không thì liên quan gì tới ta? Nếu hắn chỉ vì ta chém tay một người mà trách móc ta, vậy ngược lại là ngươi có thể hỏi ta tha thứ cho hắn hay không."
Nàng cò cao ngạo và tôn nghiêm của nàng, tôn nghiêm của nàng chính là không khuất phục dưới một nam nhân!
"Ngươi cũng chỉ là miệng lưỡi mau lẹ mà thôi, " Mộ Khinh Ca châm chọc cười một tiếng, "Ngươi hao tổn tâm cơ câu dẫn được hắn, sao có thể không để ý đến? Vì thế, sao ngươi không dám thừa nhận rằng ngươi sợ mất đi hắn?"
Bạch Nhan ngẩn người, nàng tốn nhiều tâm cơ câu dẫn Đế Thương? Lại còn sợ mất đi hắn?
Tại sao chính nàng còn không biết?
...
Cùng lúc đó.
Một vùng phế tích trong Thương Vương phủ, thị vệ mặc áo giáp đứng trên phế tích, cao ngạo nhìn động tác chậm chạp của những tên thợ.
"Chậm một chút, hoạt động chậm một chút nữa, đây là lệnh của Thương Vương, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, sau này cũng đừng mơ ở lại Lưu Hỏa quốc."
Nhưng...
Sau khi thị vệ nói câu này xong, đột nhiên trông thấy mỹ phụ y phục hoa lệ vội vã đi tới.