Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 224: Ca ca ta ở đâu?



Edit by Lảm Nhảm Lam_Nham

Khóe miệng Bạch Nhược khẽ cười: "Chỉ là ta từng trùng hợp gặp qua lệnh bài giống như đúc cái này thôi, ta tò mò hỏi một câu, cô nương đừng trách móc."

Nàng xác thực là từng trùng hợp gặp qua.

Nam nhân tuyệt mỹ như Đế Thương, bất luận nữ nhân gì đều khó tránh khỏi động tâm, kể cả nnữ nhân đã gả đi như nàng.

Cho nên mấy năm Đế Thương vừa tới Lưu Hỏa quốc, nàng sẽ thường xuyên trùng hợp xuất hiện ở những nơi hắn đi ngang qua, cũng từng nhìn thấy mấy lần hắn lấy ra yêu tự lệnh bài giao cho một yêu thú.

Không nghĩ tới một lần nữa nhìn thấy lệnh bài kia, lại là ở trong tay thiếu nữ này.

Thiếu nữ sửng sốt, kích động: "Ngươi đã nhìn qua lệnh bài giống thế này? Chủ nhân của lệnh bài đâu? Hắn đang ở nơi nào?"

Bạch Nhược cong khóe môi: "Ta cùng hắn... là bằng hữu, không biết vị cô nương này có quan hệ thế nào với hắn?"

"Bằng hữu? Không có khả năng, lão ca của ta ghét nhất là nữ nhân."

Đương nhiên trừ bỏ tiểu tẩu tử của nàng.

Nghxi đến việc khi tìm được lão ca liền có thể nhìn thấu tiểu tẩu tư cùng tiểu chất nhi, trong lòng Đế Tiểu Vân rất vui sướng, đôi mắt xinh đẹp cong lên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Đế Tiểu Vân, khóe môi Bạch Nhược cười càng sâu: "Cho dù là một người nam nhân chán ghét nữ nhân cũng sẽ có một ít ngoại lệ, không phải sao?"

Đế Tiểu Vân nhìn Bạch Nhược, lắc lắc đầu: "Nhiều năm gần đây, mữ nhân muốn làm tẩu tử của ta có rất nhiều, ca ca ta chỉ cần gần các nàng một chút đều tức giận, càng đừng nói có bằng hữu là nữ nhân!"

Lão ca nhà mình có thói ở sạch đến mực độ nào cơ chứ?

Ngay cả có người đứng gần hắn trong vòng trăm mét vuông hắn cũng không cho phép, chưa kể đến hơi thở động dục của các yêu thú làm hắn chán ghét thập phần, nếu có người dám làm trái ý hắn, hắn mà giận lên thì ai cũng không can nổi.

Từ đó về sau, ở Yêu giới không còn có nữ nhân dám xuất hiện trong vòng trăm mét xung quanh hắn.

"Ta chỉ nói sự thật", sắc mặt Bạch Nhược trầm một lát liền phục hồi tinh thần lại, tiếp tục dùng giọng nói nhu hòa, "Hơn nữa, ta có thể mang ngươi đến chỗ hắn..."

Đế Tiểu Vân cắn cắn ngón tay: "Nhưng mà, khi ta ời khỏi nhà, lão quốc sư đã dặn ta không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, nếu không... ta đưa ngwoi một địa chỉ, ngươi gửi ca ca của ta để hắn tới tìm ta đi."

Nếu nàng đi cùng nữ nhân này, quốc sư khẳng định sẽ tức giận.

Thấy nha đầu này dầu muối không ăn, sắc mặt Bạch Nhược có chút khó coi, nếu không phải vì nàng là muội muội của Đế Thương, nàng đã sớm tát một cái rồi.

Bỗng nhiên ánh mắt Bạch Nhược sáng lên, nàng nhìn bóng hình quen thuộc phía trước, vội vàng hô: "Chỉ Nhi!"

Thiếu nữ đứng không xa nghe thấy tiếng gọi, lập tức sửng sốt, theo tiếng gọi nhìn lại liền thấy được Bạch Nhược đang đứng phía trước.

Trong nháy mắt, nước mắt Bạch Chỉ rơi xuống: "Tỷ!"

Sau khi Bạch Nhược bị phạt trượng hình, đã lâu rồi nàng không thấy tỷ ấy, hiện giờ lại lần nữa gặp Bạch Nhược, thực sự nhịn không được mà khóc lớn, òa một tiếng bổ nhào vào lồng ngực Bạch Nhược.

"Tỷ, Bạch Nhan thật đáng giận, nàng đem cha phế đi, còn vu hãm mẫu thân cùng người khác tằng tịu, thế mà phụ thân cứ như tin Bạch Nhan vậy, thường xuyên đánh đòn hiểm với mẫu thân, ta nên làm gì bây giờ?"

Ghê tởm hơn chính là, Bạch Nhan không biết cho Đế Thương ăn mê hồn dược gì mà khiến Đế Thương bảo vệ nàng chặt chẽ như vậy!

"Cái gì?" Sắc mặt Bạch Nhược biến đổi, "Phụ thân vậy mà dám đánh mẫu thân? Chờ hai ngày nữa ta cùng Thái Tử trở về một chuyến."

Bạch Chỉ lau nước mắt, lúc này mới nhìn sang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.

"Tỷ, nữ nhân này là ai?"

Thần sắc Bạch Nhược khẽ động: "Nàng là muội muội của Đế Thương, ta đã đồng ý giúp nàng đi tìm ca ca, chỉ là gần đây ta có một số việc, vậy ta giao nàng cho ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.