"Đế cô nương, chính là đứa bé kia!" Mắt Bạch Chỉ sáng lên, lập tức chỉ vào Bạch Tiểu Thần nói, "Hắn là con hoang cũng là quân cờ mà Bạch Nhan dùng để bức bách Đế Thương! "
Theo hướng mà Bạch Chỉ chỉ, Đế Tiểu Vân vừa quay đầu, ánh mắt liền rơi vào khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.
Vẻ mắt nàng ban đầu là kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ, thân thể cũng như một đạo sấm sét, vụt một tiếng vọt tới chỗ Bạch Tiểu Thần.
Bạch Chỉ không nhìn thấy biến hóa của Đế Tiểu Vân, thấy nàng xông về phía Bạch Tiểu Thần, khóe môi gợi lên độ cong tà ác.
"Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần, các ngươi không để ta sống tốt, ta cũng không cho phép các ngươi được như ý!"
Hiện tại nàng đã tiết lộ âm mưu của bọn họ cho muội muội Đế Thương, như thế, Bạch Nhan muốn gả cho Đế Thương, chỉ sợ không có cách nào đạt được.
...
"Sở tỷ tỷ, bao giờ cha nuôi mới tới?"
Bạch Tiểu Thần hơi rầu rĩ không vui, hắn rất muốn nói chuyện với mấy sư công, còn có cha nuôi...
"Ta đã viết thư cho ca ca ngươi, nếu hắn biết cha ruột ngươi xuất hiện, nhất định sẽ chạy tới." Ánh mắt Sở Y Y sáng lên, chỉ cần ca ca tới, Bạch Nhan sẽ không bị người cướp mất.
Bạch Tiểu Thần chần chờ, nếu cha nuôi tới, có thể đánh nhau với cha bại hoại không?
Đến lúc đó, hắn sẽ giúp ai?
Ngay lúc lòng Bạch Tiểu Thần đầy rối rắm, một trận cuồng phong thổi tới.
Trong cuồng phong, một thiếu nữ đầu tóc rối bời vọt tới trước mặt hắn, một tay liền ôm hắn vào trong ngực, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn.
Bạch Tiểu Thần ngơ ngác, là bị dọa.
Mắt hắn mở rất lớn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ngươi làm gì?" Sở Y Y xù lông, một tay xách Bạch Tiểu Thần ra, phẫn nộ trừng mắt, "Dã nha đầu ở đâu ra, dám khi dễ Tiểu Thần Nhi nhà ta."
Nếu như ngày trước, bị Sở Y Y đối xử như thế, Đế Tiểu Vân nhất định sẽ đại chiến một trận với nàng.
Như lúc này, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên Bạch Tiểu Thần, khuôn mặt xinh đẹp đầy ý cười.
"Ngươi gọi là Thần Nhi? Ta có thể gọi ngươi như vậy hay không?"
Bạch Tiểu Thần kinh ngạc chớp mắt, luống cuống nhìn sang Sở Y Y, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hắn biết phải làm sao bây giờ?
Lúc Sở Y Y muốn nổi giận, trong nháy mắt biểu lộ của thiếu nữ trở nên vô cùng đáng thương.
"Tiểu Thần Nhi, ngươi không biết ta sao?"
Bạch Tiểu Thần hoàn toàn ngơ ngác.
Hắn nên biết nàng sao?
"Vị a di này, " Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt, "Không phải ngươi nhận lầm người chứ? Ta không biết ngươi..."
Đế Tiểu Vân ủy khuất muốn khóc, nàng vì muốn gặp được cháu nhỏ đáng yêu, thật vất vả lấy được lời từ miệng quốc sư, lại thật vất vả thừa dịp phong ấn yếu đi mà vào đại lục.
Càng quan trọng hơn, trên đường đi nàng chịu bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu khuất nhục? Tội nghiệp bao nhiêu? Nàng đâu dễ dàng?
Kết quả là, hắn vậy mà không biết nàng!
Thấy Đế Tiểu Vân sắp rơi lệ, tâm Bạch Tiểu Thần mềm nhũn: "Có lẽ trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, có thể trí nhớ Thần Nhi không tốt nên quên đi, a di có thể nhắc Thần Nhi hai câu được không."
Đế Tiểu Vân lập tức nín khóc mỉm cười, nàng lau nước mắt, ném xuống một câu.
"Tiểu Thần Nhi, ta là cô cô ngươi đây, làm sao ngươi có thể quên ta?"
Lời này, tựa như sấm sét giữa trời quang, nện cho Bạch Tiểu Thần choáng váng.
Cái gì gọi là sao hắn có thể quên nàng? Căn bản đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!