Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 228: Đế Tiểu Vân và Sở Y Y (2)



Nhìn hai người liên tục giằng co, Bạch Tiểu Thần rất thương tâm.

Các nàng không thấy hắn đang khóc sao? Tại sao không tới trấn an hắn trước?

"Tiểu Thần Nhi, " Đế Tiểu Vân nghe thấy Bạch Tiểu Thần thích tiền tài, hai mắt sáng lên, nàng vội vàng lấy túi trữ vật bên hông ra, nhét vào trong tay Bạch Tiểu Thần, "Đây là toàn bộ tài sản của ta, mặc dù không phải đồ trang sức gì, nhưng nếu ngươi cầm đi bán, đoán chừng có thể bán được không ít tiền, hiện tại xem như là lễ vật gặp mặt tặng cho ngươi."

Sở Y Y thấy vậy, cũng không do dự tháo túi trữ vật của mình xuống, nhét vào tay Bạch Tiểu Thần.

"Ta cũng cho ngươi."

Bạch Tiểu Thần nhìn hai túi trữ vật trong tay, không biết nên làm thế nào cho phải...

"Ngươi so với ta?" Đế Tiểu Vân bị chọc giận mà cười lên, nàng huýt sáo, trong lúc này, một đạo bạch quang xẹt ngang trời, lập tức đáp xuống đất.

Ầm!

Sau khi đám người hoàn hồn, thấy một con phượng hoàng trắng đáp xuống đất, lông vũ tuyết trắng lóa mắt dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người không thể rời mắt.

"Đây là Bạch Phượng mà ta bắt được trên đường đi, ta thấy Tiểu Thần Nhi thiếu một tọa kỵ, Phượng Hoàng này cho ngươi làm tọa kỵ!" Đế Tiểu Vân vỗ vỗ đầu Bạch Phượng, "Nhưng mà, Bạch Phượng là cấp thấp nhất trong Phượng Hoàng, đáng tiếc ta không phát hiện được loài nào cao hơn, cho nên, sau này có cơ hội, ta đổi cho ngươi con khác."

Phượng hoàng? Tọa kỵ?

Nhìn gương mặt xinh đẹp ngọt ngào của thiếu nữ, quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.

Mặc dù Bạch Phượng thấp nhất trong phượng hoàng, nhưng không thay đổi được chuyện nó mang huyết thống phượng hoàng, vậy mà nàng trực tiếp tặng làm tọa kỵ? Còn nói sau này sẽ đổi một con?

Sở Y Y nhận thua, nàng có thể cho Bạch Tiểu Thần tài sản, nhưng nàng không thể thuần thú, ngay cả một con chim lớn nàng cũng không thuần nổi.

"Cô cô, Sở tỷ tỷ, từ nhỏ mẫu thân đã dặn ta, quân tử ái tài, lấy chi có đạo, mặc dù Thần Nhi yêu tiền, nhưng đồ của hai người không thể nhận."

Bạch Tiểu Thần không ngừng nhìn túi trữ vật trong tay, lại nhìn Sở Y Y và Đế Tiểu Vân.

Thấy thất vọng trong mắt Đế Tiểu Vân, Bạch Tiểu Thần hơi không đành lòng: "Nhưng mà, cô cô cho lễ vật gặp mặt, Thần Nhi sẽ không từ chối, tài sản của ngươi ta không cần, nhưng con phượng hoàng này sẽ nhận."

Kỳ thực, nếu hắn muốn Bạch Phượng, mẫu thân sẽ đi bắt cho hắn, nhưng hắn thực sự không đành lòng tiếp tục từ chối Đế Tiểu Vân, lúc này mới nhận phượng hoàng.

Đế Tiểu Vân cười, không quên khiêu khích Sở Y Y, khiến Sở Y Y nổi trận lôi đình.

Nhưng nàng chỉ trừng mắt với Đế Tiểu Vân, quay đầu dùng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch Tiểu Thần.

"Sở tỷ tỷ, " Bạch Tiểu Thần cười ngây thơ, "Cho dù Thần Nhi không nhận lễ vật của Sở tỷ tỷ, nhưng Thần Nhi vẫn thích Sở tỷ tỷ lẫn cha nuôi, mặc kệ cuối cùng mẫu thân chọn ai, các ngươi vĩnh viễn là thân nhân của Thần Nhi."

Đứa trẻ hiểu chuyện...

Những quần chúng vây xem không nhịn được mà thở dài.

Đầu tiên là bị một câu "quân tử ái tài, lấy chi có đạo", để người ta cảm nhận được Bạch Tiểu Thần đã được giáo dục, bây giờ hắn không quên an ủi người khác, khéo léo như thế, thật không biết lúc trước sao có người nhẫn tâm tổn thương hắn.

Có người cảm thán trong lòng, lại có người nói thẳng ra.

"Bạch Nhan giáo dục nhi tử tốt như vậy, nhất định không giống huyết thống Bạch gia kia, lúc trước Bạch gia suýt bán đi đứa nhỏ nhu thuận này, cũng bởi hắn không muốn, còn phóng hỏa thiêu hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.