Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 249: Đánh nhau liền lăn cùng một chỗ



Đánh nhau liền lăn cùng một chỗ (1)

Edit: Tiêu Tiêu

Đại trưởng lão hơi giật mình, khẽ cau mày: "Năm năm trước, sau khi vạn thú triều tông, ở Lưu Hỏa quốc liền truyền ra tin đồn, nghe nói, nhi tử của Thái tử đương triều chào đời đưa đến dị tượng này, sẽ không phải... tin đồn này là thật?"

Phương Ngự Phong lắc đầu: "Có phải hắn hay không ta cũng không rõ, lúc đó, ngươi mang theo Ly Long đi, người có thể thuần hóa Ly Long, liền là người vạn thú triều tông."

Đại trưởng lão hơi giật mình, có chút chần chờ nói: "Tông chủ, Ly Long là yêu thú trấn tông chi bảo, do lão tổ năm ấy lưu lại, hơn nữa trên mảnh đại lục này chỉ có duy nhất một con rồng, nếu như... không cẩn thận để nó chạy trốn, sợ khó mà lường được hậu quả."

Thực tế, không phải Yêu Thú tông không muốn thuần hóa Ly Long, mà do tính tình Ly Long này hung hãn, không nghe quản giáo, nếu thả nó ra, toàn bộ thiên hạ sẽ thành một trận gió tanh mưa máu.

"Làm sao mà ta không rõ chứ?" Phương Ngự Phong cười khổ một tiếng, "Bây giờ chỉ có Ly Long mới tìm ra hắn, ngươi đưa cả Tù Thú lung theo, khi chưa tìm được hắn, nhớ kỹ không được để Ly Long chạy."

"Vâng, tông chủ." Đại trưởng lão cung kính chắp tay nói.

"Hơn nữa ngươi hẳn đã rõ ta đưa Ly Long cho ngươi là có dụng ý gì đúng không?" Phương Ngự Phong hơi giương môi, "Lão tổ từng lưu lại lời dạy, sau này nếu gặp người có thể thuần hóa Ly Long, Yêu Thú tông chúng ta sẽ quy thuận hắn."

"Mấy trăm năm qua, các đời tông chủ của Yêu Thú tông đang chờ sự xuất hiện của hắn, đáng tiếc, bọn họ đợi đều thành công con dã tràng!" Mặt mày hắn dần dần thêm đắc ý, "Không nghĩ đến, bị ta chờ được."

Dù sau này xuống hoàng tuyền, hắn cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.

"Chuyện này..." Hiển nhiên đại trưởng lão lần đầu nghe nói, có hơi chấn kinh, "Chuyện đó là sự thật?"

"Đương nhiên, " Phương Ngự Phong cười khẽ một tiếng, "Nếu không ngươi nghĩ tại sao ta muốn khổ luyện công pháp thiên tướng? Không phải vì muốn tìm hắn ư? Từ sau khi chuyện vạn thú triều tông diễn ra, ta liền biết, người mà Yêu Thú tông chờ đợi đã đến!"

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, lúc này mới ngăn được nội tâm rung động, nói: "Tông chủ, ta đã hiểu, ta dẫn người đến Lưu Hỏa quốc, nhất định đưa hắn trở về."

"Tốt, " Phương Ngự Phong khẽ gật đầu, "Sau khi xác định thân phận của hắn, các ngươi không quay về cũng không sao, mọi chuyện lấy yêu cầu của hắn làm đầu, rõ chưa?"

Tổ huấn không thể trái!

Cho dù Phương Ngự Phong không biết người vạn thú triều bái là người phương nào, hắn nhất định phải thực hiện lời tổ huấn.

"Vâng, tông chủ."

Đại trưởng lão mỉm cười, nhận lệnh lui xuống.

Đợi sau khi đại trưởng lão rời đi, trong lòng Phương Ngự Phong mới thở dài một tiếng: "Hi vọng lần này, đại trưởng lão có thể thuận lợi tìm người, Yêu Thú tông chúng ta... đã không có khả năng tiếp tục chờ đợi."

...

Hoàng thành.

Trong trạch viện, bước chân Bạch Nhan dừng lại, nàng hơi giương mắt, ánh mắt rơi vào một trăm khóm hoa hậu viện.

Muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, lại không bì kịp hai sắc thái diễm lệ kia.

Áo váy thủy lam kéo dài trên đất, đem khuôn mặt xinh đẹp của Đế Tiểu Vân càng thêm phấn hồng, trong tay nàng cầm một bầu rượu, ngửa đầu trút xuống, rượu thuận theo chảy xuống khóe miệng nàng, rạng rỡ như ánh nắng ngày xuân.

"Ợ..." Đế Tiểu Vân ợ một cái, cười hì hì, "Sở Y Y, rượu của đại lục các ngươi ngon thật, nhất là hoa tửu ngươi cho ta, quả nhiên là rượu ngon nhất mà ta từng uống!"

Hai má Sở Y Y cũng đỏ men say, hai tay nàng ôm vò rượu, cười yêu kiều: "Nói giống như ngươi không phải người trên đại lục này vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.