Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 261: Có bệnh phải sớm trị (3)



Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy

Có lẽ Bạch Nhược đang nghĩ đến mục đích của Yêu Thú tông, sắc mặt có chút không tốt, nhưng vẫn kìm nén tính tình lại trả lời Nam Cung Lân.

“Lân nhi ngoan, bọn hắn đều là người Hoàng gia gia tìm tới phụ trợ con, không có bọn hắn phụ trợ, làm sao để lộ ra tài năng của con?”

“Bạch Tiểu Thần thì sao?” Nam Cung Lân vểnh miệng nhỏ, hỏi.

Bạch Nhược ổn định lại lòng, ôn nhu cười một tiếng: “Bạch Tiểu Thần làm sao có thể so được với con? Coi như hắn tới, cũng vì giúp con tồn tại, con không cần để hắn vào mắt.”

Nam Cung Lân hận nhất là Bạch Tiểu Thần, bây giờ nghe nói Bạch Tiểu Thần chỉ làm nền cho hắn, trong lòng thỏa mái rất nhiều.

“Mẫu phi, người nói đúng, Bạch Tiểu Thần sao có thể so với con? Con là bá chủ thiên hạ, hắn chỉ là một phế vật thôi, về sau con muốn hắn quỳ dưới chân con cầu xin tha thứ.”

Bạch Nhược thất thần cười cười, nàng khẽ thở dài.

Hi vọng đúng như lời Thái Tử nói, những người này tới đây chỉ làm phụ trợ cho Lân nhi, nếu để cho người Yêu Thú tông phát hiện năm đó nàng nhắn lại là nàng truyền ra ngoài, thì nàng…Tất nhiên sẽ rất thảm.

Ánh mắt Bạch Nhược mới vừa nhìn tới phía trước, bỗng nhiên, một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt, để tròng mắt nàng bỗng nhiên thu lại.

“Mẫu thân, cha bại hoại tại sao không đến?”

Bạch Tiểu Thần đưa đầu nhỏ nhìn loạn khắp nơi, không thấy hình ảnh Đế Thương, trong lòng hắn bất giác có chút thất vọng.

“Á,” Bạch Nhan nhẹ vỗ cằm, á một tiếng, “Đế Thương nói muốn mời chúng ta xem một trò hay, nên sẽ tới chậm một chút.”

Bạch Tiểu Thần nghi ngờ chớp chớp mắt to, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một âm thạnh đem suy nghĩ của hắn kéo lại.

“A!”

Một âm thanh sắt bén vang vọng bầu trời, đem ánh mắt tất cả mọi người dời đi, liền lập tức thấy Đế Tiểu Vân hai tay chống nạnh, phẫn nộ xem.

Trước mặt của nàng, một thiếu nữ bị nước bẩn giội lên đầu, nha hoàn chật vật chống đỡ đứng lên.

“Mẫu thân, cô cô giống như lại gây chuyện…”

Bên trong mắt của Bạch Tiểu Thần mang theo sự sung sướng khi thấy người gặp họa, một bộ dáng nghiễm nhiên xem kịch vui.

“Chúng ta đi xem một chút.” Con ngươi Bạch Nhan trầm xuống, chậm rãi đi về hướng của Đế Tiểu Vân.

Đế Tiểu Vân thấy Bạch Nhan xuất hiện, lập tức chột dạ, cười gượng hai tiếng: “Tẩu tử…”

Tẩu tử?

Xưng hô này, ngược lại để nhiều người nhìn thoáng qua Đế Tiểu Vân, lại chuyển hướng đến Bạch Nhan, trong ánh mắt rõ ràng có sự khinh thường.

Người khác e ngại thực lực Phượng Lâu, không dám nói tiếng nào, thiếu nữ bị Đế Tiểu Vân giội nước bẩn thì mặt mày đầy lửa giận, không sợ chết nói: “Ta trước kia cho là cô đối với Thương Vương toàn tâm toàn ý, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có tân hoan, ngay cả muội muội tân hoan cũng mang đến, thật ghê tởm đến cực điểm!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Đế Tiểu Vân nổi giân, một mắt trừng lớn, “Đế Thương là ca ta!”

“Ha ha, Đế Thương là người có bản lĩnh như vậy, vì sao lại có loại muội muội đanh đá như vậy? Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao?” Thiếu nữ cười nhạo một tiếng, trào phúng nói.

Khí đỉnh đầu Đế Tiểu Vân bốc hỏa, vừa định tiến lên giáo huấn thiếu nữ, ánh mắt Bạch Nhan lạnh căm nhìn qua.

“Nói cho ta xảy ra chuyện gì?”

Bạch Nhan nói, làm Đế Tiểu Vân dừng chân lại, nàng gượng cười hai tiếng: “Trước đó ta cùng Sở Y Y, Lam Tiểu Vận ra ngoài gây chuyện, đánh vô số nữ tử quan gia trong hoàng thành, nữ nhân này cũng là một người trong số đó, cô ta vừa rồi không biết từ nơi nào tới muốn giội nước bẩn lên ta, bị ta cản lại, liền giội cho cô ta một thân.”

“Tẩu tử…” Giải thích xong, lúc sau, Đế Tiểu Vân nâng mắt lên, vô cùng đáng thương, “ Người sẽ không giận ta chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.