Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 270: Vạch trần (3)



Editor: Tiên Vô Sắc

Một câu nói kia, làm tâm tình Đế Thương rất vui, khóe môi câu lên một đường cong.

“Yên tâm, ánh mắt của nàng từ nay sẽ không kém.”

Hai người đối thoại không coi ai ra gì, làm mặt Nam Cung Dực càng khó coi, hắn nắm thật chặt nắm đấm, trong lòng hỏa diễm ghen ghét phun trào lên.

“Cha bại hoại.”

Bạch Tiểu Thần chớp đôi mắt sáng ngời: "Mẫu thân nói người muốn mời Thần nhi xem kịch vui, vui đâu?”

“Không vội, vui sẽ rất nhanh tới.”

Khóe môi Đế Thương mang nụ cười như có như không, mắt phượng xẹt qua một tia sang âm lãnh: “Trò hay này, bản vương cũng mời mọi người trong thiên hạ ở đây xem.”

Nam Cung Dực cắn răng: “Các ngươi từ từ xem trò vui đi, Nhược nhi, mang theo Lân nhi chúng ta đi.”

“Vâng.”

Bạch Nhược mặc kệ Nam Cung Lân khóc không ngừng nghĩ, liền kéo hắn quay người muốn rời đi.

Nhưng nàng ta vừa đi hai bước, một âm thanh âm trầm từ phía sau truyền tới.

“Các ngươi là nhân vật chính tuồng vui này, sao có thể đi?”

Thân thể Bạch Nhược cứng đờ, không biết tại sao, đáy lòng nàng hiện ra một tia bối rối.

Cũng đúng lúc này…

Tại hai thị vệ bảo vệ ở phía dưới, một nha hoàn thân mang váy thúy áo lục chậm rãi đi tới.

Nha hoàn thấy Bạch Nhược đứng trong đám người, trong mắt đầy ý hận.

“Liễu Nhi?”

Trong nháy mắt khi thấy nha hoàn, thần sắc Bạch Nhược biến đổi, khuôn mặt không còn huyết sắc: “Ngươi…Ngươi làm sao lại ****?”

“Có phải Thái Tử Phi đang nghĩ, nô tỳ vì sao còn sống?” Liễu Nhi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Những năm gần đây, nô tỳ giúp Thái Tử Phi làm không ít chuyện thương thiên hại lý? Lúc nô tỳ không còn dùng được nữa, liền muốn diệt trừ nô tỳ?”

Lời nói như nặng bổng, ầm vang nện vào đám người.

Lần này ngoại trừ những hài đồng 5 tuổi bên ngoài còn có văn võ đại thần.

Trong ấn tượng của bọn hắn Bạch Nhược là ôn nhu thiện lương, lấy ơn báo oán, vì sao bây giờ…nha hoàn thiếp thân của Thái Tử Phi lại nói ra loại lời này?

Nam Cung Nguyên tranh thủ thời gian hướng về Nam Cung Dực đưa mắt liếc ra ý một một cái, vô luận Bạch Nhược làm ra chuyện gì, đều phải tự mình giải quyết, nếu đem ra bên ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh Hoàng thất.

Nam Cung Dực tiếp lấy ánh mắt Nam Cung Nguyên, quấn quýt muốn tiến lên ngăn Liễu nhi, nhưng đúng lúc này, ánh mắt lạnh căm của Đế Thương ập đến, khóe môi câu lên cười lạnh.

“Bản vương là mời các ngươi đến xem trò vui, tuồng vui còn chưa kết thúc, ai dám ngăn nàng ta nữa đường?”

Bước chân Nam Cung Dực dừng lại, ở dưới sự uy áp của Đế Thương, hắn hoảng sợ phát hiện…Chân mình ngây cả nâng lên lực đều không có.

Trông thấy tất cả, Nam Cung Nguyên bại liệt ngã xuống đất, trên mặt lộ sự tuyệt vọng.

Xong rồi!

Lần này, thanh danh hoàng thất, tất nhiên sẽ bị hủy hoại trong chốt lát!

“Nói tiếp.” Mắt lãnh Đế Thương đảo qua, ngữ khí hơi lạnh.

“Vâng, vương gia.” Liễu Nhi ngăn chặn cừu hận của nội tâm, nói, “Năm đó, Thái Tử Phi còn chưa gả cho Thái tử, đã phân phó cho nô tỳ làm một chuyện.”

“Chuyện đó…Tại năm đó chấn kinh triều cường,” Liễu nhi nói đến đây, đi đến Bạch Nhan, phịch một tiếng quỳ xuống đất, hung hăng đập khấu đầu, “Đại tiểu thư, nô tỳ đáng chết, lúc trước mới giúp Nhị tiểu thư hãm hại người.”

“Nhị tiểu thư ghen ghét người, thân là một phế vật, mà còn có thể gả vào hoàng thất, nàng ta liền ra lệnh cho nô tỳ mua xuân dược, đồng thời còn chuẩn bị một nam nhân! Ai ngờ người chạy ra ngoài.”

“Nhưng dược tính phát ra, cũng sẽ muốn cùng người giải quyết, nên Nhị tiểu thư liền phái chúng ta đi khắp nơi tìm tiểu thư, cuối cùng phát hiện người ở dã ngoại áo quần không chỉnh tề…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.