Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 304: Ngươi xác định là Lam Tiểu Vận? (1)



Edit: Tiêu Tiêu

Đổng lão phu nhân phịch một tiếng, dùng quải trượng gõ trên đất: "Câu này ngươi nói không sai, xác thực ngay cả nhi tử cũng dạy không nên người thì không phải thứ tốt gì! Cho nên, ta thừa nhận, ta không phải cái thứ tốt này!"

Nụ cười trên mặt Phó Bảo Vân theo Đổng lão phu nhân mà triệt để biến mất, gương mặt cao quý cũng một mảnh xanh xám.

Lão bà đáng chết này, ngay cả tình thế cũng không phân rõ, trong thời điểm này, còn dám vì bọn người ngoài người mà đối nghịch với nàng?

"Đúng rồi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, " Lam Thiếu Yến có lẽ nghĩ đến cái gì, mày kiếm khẽ nhíu, "Vừa rồi ta đã muốn hỏi, Phượng Nhi đi đâu rồi? Vì sao ta tìm mấy lượt ở Đổng gia đều không tìm được nó?"

Lam Thiếu Yến nói tới Phượng Nhi, chính là Liệt Diễm Hỏa Phượng.

Liệt Diễm Hỏa Phượng này tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, nhu thuận nghe lời, không có khả năng tự tiện rời đi, cho nên, Lam Thiếu Yến mới có thể hỏi ra một câu kia.

Trước đó bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhờ câu này của Lam Thiếu Yến mà trở lại yên tĩnh.

Mắt Đổng Thiên Lăng nhìn Lam Thiếu Yến, nói: "Mẫu thân ngươi trước đó đưa nó an trí trong tiểu Uyển, những ngày này ta chỉ lo lắng mẫu thân ngươi, cũng không có chú ý con Hỏa Phượng đó, nó hẳn là còn ở trong tiểu Uyển thôi."

"Vừa rồi ta đi xem qua, nó cũng không ở trong tiểu Uyển."

Không ở tiểu Uyển?

Đổng Thiên Lăng sững sờ, cau mày nói: "Nó có phải đi ra rồi hay không? Đoán chừng sẽ tự mình trở về thôi."

Một con thiên giai Liệt Diễm Hỏa Phượng, trong toàn bộ Xích Hà quốc, trừ phi Hoàng tộc xuất thủ, nếu không lại có ai có thể làm gì nó?

Hoàng tộc?

Đương lúc hai chữ này xuất hiện trong đầu, toàn thân Đổng Thiên Lăng cứng đờ, ánh mắt hắn một chút xíu chuyển hướng Đổng Nhược Cần, cũng là từ đáy mắt Đổng Nhược Cần thấy được một vòng chột dạ...

"Không có khả năng! Phượng Nhi không thể bỏ đi một mình được, ngoại tổ phụ, nói cho ta Phượng Nhi đi đâu rồi? Kia là khế ước thú của gia gia ta, ông cho mẫu thân ta mượn, không phải của Đổng gia các ngươi!"

Tính tình Lam Thiếu Yến tốt nhất trong Lam gia, bây giờ, ngữ khí của hắn đều mang tức giận, có thể thấy được trong lòng hắn nổi nóng.

"Ha ha, " Phó Bảo Vân xem thường bĩu môi, "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, con yêu thú kia rõ ràng là Đổng Nhược Lan lấy được từ tay nam nhân khác, đến trong miệng ngươi lại biến thành Lam lão gia tử cấp cho nàng? Nàng có năng lực gì để người nhà họ Lam đối xử tốt với nàng chứ?"

Lời nói đến đây, đột nhiên dừng lại, Phó Bảo Vân nhìn thấy ánh mắt Lam Thiếu Yếnnhư muốn giết người, có chút chật vật nuốt nước miếng một cái.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta là cữu mẫu của ngươi! Ngươi..."

"Đủ rồi!" Con ngươi Đổng Thiên Lăng lạnh lẽo, lạnh lùng đánh gãy Phó Bảo Vân, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đổng Nhược Cần, "Nói cho ta, Liệt Diễm Hỏa Phượng ở nơi nào?"

Thân thể Đổng Nhược Cần run lên, chột dạ quay đầu: "Ta... Ta không biết."

Nhìn tới nhi tử bị hắn yêu thương nhiều năm như vậy, bây giờ lại trở thành bộ dáng như thế, Đổng Thiên Lăng hơi nhắm mắt lại, bờ môi run rẩy nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, lựa chọn Đổng gia... Hay là nữ nhân này! Nếu là ngươi lựa chọn Đổng gia, liền nói cho ta vị trí của Liệt Diễm Hỏa Phượng."

Đổng Nhược Cần từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn thẳng Đổng Thiên Lăng: "Cha, ta thật không biết nó ở nơi nào, có lẽ... Nó chỉ là không muốn ở cùng tỷ tỷ, cho nên liền trốn."

Một cảm giác vô lực xông lên đầu, Đổng Thiên Lăng lắc đầu, trong lòng của hắn có thất vọng không nói ra được.

"Bạch cô nương, là ta vô dụng, chẳng những không thể trả thù thay nữ nhi, thậm chí ngay cả Hỏa Phượng cũng không thể trông chừng, là ta có lỗi với Lam gia các ngươi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.