Bạch Tiêu cảm nhận cơ thể đang nóng hừng hực, thân thể hắn quả thực có chút khó chịu, vô lực dựa lưng vào vách tường.
"Tiểu Mễ, cữu cữu hình như bị giam trong từ đường, chúng ta tranh thủ thời gian vào xem."
Ngoài cửa, một thanh âm non nớt truyền đến.
Bạch Tiêu há hốc mồm, cổ họng của hắn khô khốc, ngay cả một chữ cũng không thoát ra được, cực kỳ khó chịu.
Kẹt kẹt --
Cửa từ đường bị đẩy ra, mí mắt Bạch Tiêu hé mở, mượn ánh trăng bên ngoài, nhìn thấy Bạch Tiểu Thần từ cửa đi vào.
Bạch Tiểu Thần ôm trong ngực một con tiểu bạch miêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt rất sáng, so với sao đêm còn sáng hơn.
"Cữu cữu."
Nhìn thấy Bạch Tiêu ngã trên đất, Bạch Tiểu Thần nâng bước chân nhỏ nhắn chạy tới bên cạnh Bạch Tiêu, tay nhỏ duỗi ra sờ trên trán hắn, kêu một tiếng: "Cữu cữu, ngươi phát sốt."
Đừng tưởng rằng người luyện võ sẽ không sinh bệnh, thể chất bọn hắn so với người thường cường đại hơn thôi, cũng không có nghĩa là bách bệnh không sinh.
"Ta không sao..." giọng nói của Bạch Tiêu khàn khàn khô khốc, hắn sợ Bạch Tiểu Thần lo lắng cho hắn, trên mặt cười miễn cưỡng, "Thần Nhi, ngươi... làm sao lại tới đây?"
"Mẫu thân lo lắng cho cữu cữu, để Tiểu Mễ tới tìm ngươi, bất quá, Thần Nhi nhớ cữu cữu, cũng liền cùng đi."
Bàn tay nhỏ Bạch Tiểu Thần đưa vào ngực móc ra một đống bình lọ, hắn có chút ảo não gãi gãi đầu.
"Thần Nhi không cùng mẫu thân học qua y thuật, không biết loại nào có thể trị bệnh."
Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ thấy phóng độc là có hứng thú, đối với y thuật trị bệnh cứu người, cho tới bây giờ chưa có học qua...
"Nếu không," Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu lên, hai mắt hơi lóe, "Cữu cữu, ngươi dùng thử một chút?"
"Đây là," Bạch Tiêu cúi đầu nhìn một đống bình lọ bày trước mặt Bạch Tiểu Thần, đáy mắt mang theo tia nghi hoặc.
Bạch Tiểu Thần cười rất ngây thơ xán lạn: "Là đồ ăn vặt của Thần Nhi và Tiểu Mễ, mẫu thân chuẩn bị cho chúng ta."
Đồ ăn vặt?
Bạch Tiêu nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của Bạch Tiểu Thần, trong lòng có chút ấm áp.
"Cữu cữu không ăn đồ ăn vặt, các ngươi giữ lại đi."
Edit: ThienDa
Bạch Tiểu Thần đang tươi cười, nghe xong lộ ra vẻ thất vọng: "Lúc trước ba vị sư công đều vì đồ ăn vặt của Thần Nhi mà đánh nhau, Thần Nhi nghĩ rằng cữu cữu cũng sẽ thích."
Khóe miệng Bạch Tiêu giật một cái, ba vị sư công của Thần Nhi vì đồ ăn vặt mà ra tay đánh nhau... Rốt cuộc có bao nhiêu già mà không đứng đắn?
"Đồ đần tiểu chủ nhân," Tiểu Mễ khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Thần, "Ngươi cho rằng thể chất của nhân loại giống như chúng ta, đều có thể xem vậy này như đồ ăn vặt? Ngươi để hắn thử nhiều một chút, hắn lại không phát bạo mà chết?"
Đôi mắt Bạch Tiểu Thần vô tội, đầy mê man: "Ta là nhi tử mẫu thân, cữu cữu là đệ đệ mẫu thân, sao ta có thể ăn, cữu cữu không thể ăn?"
Tiểu Mễ trợn trắng mắt, dứt khoát không để ý Bạch Tiểu Thần, nó dùng móng vuốt quơ quơ trong đống bình lọ, đào ra một bình đan dược, đưa cho Bạch Tiêu.
"Ngươi ăn một viên, sẽ hết cảm mạo."
Ánh mắt Bạch Tiêu có chút sững sờ, dùng đồ ăn vặt chữa bệnh... Hắn là lần đầu tiên nghe nói.
Nhưng thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thần phát sáng, hắn không đành lòng cự tuyệt, nhận lấy bình đan dược từ Tiểu Mễ, cẩn trọng mở ra.