Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 62: Thần Nhi nổi giận



Edit: ThienDa

Một cỗ mùi thơm nhà nhàn từ trong bình tỏa ra, làm cho tinh thần Bạch Tiêu lập tức thanh tịnh.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thần, rất cẩn thận lấy bình sứ đổ vào lòng bàn tay, một viên đan dược xanh biếc từ miệng bình trượt xuống...

"Cái này... là đồ ăn vặt của các ngươi?" vẻ mặt Bạch Tiêu khiếp sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ.

Hai người này, có phải hay không đang khi dễ hắn ít đọc sách?

Bạch Tiểu Thần rất dùng sức gật đầu, ngón tay nho nhỏ chỉ vào viên đan dược xanh biếc, thanh âm non nớt ngây thơ: "Đây là đường đậu Thần Nhi thích ăn nhất, còn có thật nhiều thật nhiều các loại khẩu vị khác nhau..."

Bạch Tiêu hít một hơi thật sâu, đè lại nội tâm không ngừng chấn động, hắn dùng tay đè chặt bả vai Bạch Tiểu Thần, nghiêm túc nói: "Thần Nhi, ta rất trịnh trọng nói cho ngươi biết, đây không phải đồ ăn vặt, là đan dược! Ta mặc kệ đan dược của ngươi là từ đâu tới, ngươi như vậy... quả thực quá phung phí!"

Mặc dù Bạch Tiêu chưa từng ăn qua đan dược, nhưng cũng đã từng thấy qua, cho nên, một khắc khi nhìn thấy đan dược, hắn liền nhận ra ngay.

Càng làm cho hắn đau lòng, là Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ xem đan dược như đồ ăn vặt!

Khó trách mấy vị sư công vì cái này mà đánh nhau!

Bạch Tiểu Thần gãi gãi cái ót: "Thế nhưng... đồ ăn vặt này Thần Nhi có thật nhiều, thật nhiều, ăn đều ăn không hết, nếu như cữu cữu thích, Thần Nhi có thể cho cữu cữu."

Trái tim Bạch Tiêu giật một cái.

Đan dược có thật nhiều?

Ăn đều ăn không hết?

Cái này... quá đả kích người!

Trong mắt thế nhân một viên đan dược khó cầu, hắn lại ăn không hết?

"Tiểu chủ nhân, ngươi nhớ kỹ công dụng những đan dược này?" Tiểu Mễ khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Thần, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Tiêu, "Những đan dược này có rất nhiều loại, chờ chủ nhân về, nàng sẽ nói công dụng cho ngươi biết, ngươi bây giờ ăn đan dược, rất nhanh sẽ khỏi bệnh."

Edit: ThienDa

Bạch Tiêu cúi xuống nhìn đan dược trong lòng bàn tay, khẽ gật đầu, đem đan dược bỏ vào miệng.

Đan dược vào miệng hóa thành một dòng nước, để cái trán nóng rực của hắn từ từ hạ nhiệt...

"Thần Nhi, cữu cữu đã tốt rồi, ngươi và Tiểu Mễ mau chóng rời đi, tránh để người Bạch gia nhìn thấy."

Bạch Tiêu cảm thấy thân thể thoải mái, sắc mặt cũng buông lỏng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời càng lúc càng đen, có chút lo lắng thúc giục nói.

"Cữu cữu," Bạch Tiểu Thần chớp chớp đôi mắt to, "Có phải hay không người Bạch gia không cho ngươi đi yến hội của mẫu thân?"

Bạch Tiêu khẽ giật mình, lắc đầu: "Ta từ hôm qua đã phát sốt, nửa đường Vu Dung có phái người đến tìm, phát hiện ta sốt cao liền rời đi."

"Vậy bọn hắn không mời y sư sao?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thần nhăn lại, mang theo tức giận.

Bạch Tiêu cười khổ nói: "Nếu ta có bệnh không dậy nổi, đối với Vu Dung càng có lợi, nàng như thế nào mà vì ta mời y sư?"

"Tiểu Mễ," Bạch Tiểu Thần vung tay lên, "Chúng ta đi!"

"Thần Nhi!"

Nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Thần thở phì phò, Bạch Tiêu bị dọa đứng lên, vội vàng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Đương nhiên là đi tìm phiền toái!"

Bạch Tiểu Thần hất cằm lên, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác mang theo vẻ giận dữ, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã mang chí khí của một vương giả trong thiên hạ.

"Thần Nhi, ngươi đừng xúc động."

Bạch Tiêu vội vàng kéo tay Bạch Tiểu Thần, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Mẫu thân ngươi hiện tại còn không muốn ngươi bị bại lộ, ngươi cứ xúc động đem mình lộ ra, mẫu thân ngươi khẳng định sẽ rất tức giận!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.