Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 71: Bảo Bảo không thích cha



Edit: ThienDa

Ánh mắt Đế Thương từ đầu đến cuối dừng ở trên môi Bạch Nhan, đầu ngón tay hắn lạnh buốt khẽ vuốt qua bờ môi nữ tử, thanh âm trầm thấp, có lẽ như đang đè nén tâm tình gì đó.

"Bị thương, vì sao không nói?"

Màu máu tươi chói mắt, để lồng ngực hắn như bị xé toạc ra, đau đến mức cau mày.

"Ngươi cho ta cơ hội nói sao?"  Bạch Nhan cười lạnh một tiếng.

Môi của nàng một mực bị hắn chặn lấy, làm thế nào mà nói?

Huống chi, dù có nói, nam nhân này cũng sẽ không để nàng...

"Bạch Nhan!" Đế Thương bước hai bước tới gần Bạch Nhan, cổ họng có chút khàn khàn, "Ngươi còn thiếu ta chín nụ hôn! Ta sẽ từ từ tìm ngươi đòi lại!"

Bạch Nhan lập tức mở to hai mắt, ngữ khí mang theo phẫn nộ: "Ta chỉ hôn ngươi một chút, ngươi thế mà muốn những mười cái? Ngươi có phải quá phận không?"

Giống như không nghe được thanh âm của Bạch Nhan, Đế Thương quay người rời đi, thân ảnh trường bào màu tím chợt biến mất dưới bầu trời đêm, chỉ còn sót lại gió lạnh phất qua khuôn mặt Bạch Nhan.

Chờ cho Đế Thương rời đi, Bạch Tiểu Thần mới từ dưới giường bò ra, hắn vỗ vỗ bụi đất trên áo bào, đi tới bên cạnh Bạch Nhan.

"Mẫu thân, hắn có phải cha Bảo Bảo hay không?"

Thanh âm non nớt của tiểu gia hỏa này làm Bạch Nhan tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng hai tiếng: "Thần Nhi nhận lầm người, hắn không phải cha ngươi."

"Mẫu thân gạt người!" Bạch Tiểu Thần tức giận phồng má, "Hắn rõ ràng là cha Bảo Bảo, nhưng mà, Bảo Bảo không thích hắn..."

Nói xong câu này, biểu tình Bạch Tiểu Thần có chút uể oải.

Thật vất vả mới biết được lão cha mình là ai, thế nhưng cố tình hắn lại không thích người cha này.

Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi: "Vì sao?"

"Hắn thật hung dữ."

Bạch Tiểu Thần bĩu môi, lão cha trong tưởng tượng của hắn, phải giống như cha nuôi Sở Dật Phong, đối với những người khác lạnh như băng, nhưng đối với hắn và mẫu thân ấm áp như gió xuân.

"Mẫu thân, người cấp cha nuôi làm tức phụ đi," Bạch Tiểu Thần ôm lấy cổ Bạch Nhan, đôi môi mấp máy, trong mắt có tia giảo hoạt, "Cha nuôi ôn nhu, lại có tiền, so với gia hỏa dữ dằn kia tốt hơn nhiều."

Nếu như không phải hắn biết nam nhân kia là lão cha mình, thời điểm hắn (ĐT) khi dễ mẫu thân hắn (BTT) liền xông ra.

Bạch Nhan nghĩ tới nụ hôn kia, có chút xấu hổ: "Cái kia -- không tính là khi dễ ta."

Với lại, nụ hôn kia, là do nàng chủ động.

"Thần Nhi đều thấy được!" Khuôn mặt nhỏ Bạch Tiểu Thần đỏ bừng, tức giận nói, "Hắn là tên bại hoại cắn mẫu thân, còn đem mẫu thân cắn tới chảy máu, Thần Nhi không muốn hắn làm cha."

Tuổi Bạch Tiểu Thần còn nhỏ, đương nhiên không biết Đế Thương với mẫu thân rốt cuộc là làm cái gì, hắn chỉ biết là, bờ môi của mẫu thân bị cắn đến chảy máu.

Cho nên, ấn tượng đầu tiên của hắn với Đế Thương thập phần ác liệt!

"Mẫu thân, Thần Nhi biết, bởi vì tên bại hoại kia quá mạnh, mẫu thân sợ Thần Nhi bị cướp đi, không cho Thần Nhi xuất hiện, " khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thần dán lên mặt Bạch Nhan, "Bất quá, mẫu thân người yên tâm, Thần Nhi rất nhanh sẽ lớn lên, đến lúc đó, tên bại hoại kia dám khi dễ mẫu thân, Thần Nhi liền cắn chết hắn!"

Trong lòng Bạch Nhan ấm áp, nhi tử như vậy đi chỗ nào tìm?

"Thần Nhi, trong khoảng thời gian này ta sẽ không trở về, nhưng ta để cho Hoa di ở trong nhà chiếu cố ngươi," Bạch Nhan ôm Bạch Tiểu Thần ngồi trên đùi mình, "Chờ chuyện bên này xử lý xong, mẫu thân đem ngươi cao chạy xa bay, tuyệt đối không để tên hỗn đản kia tìm thấy ngươi!"

Trong mắt Bạch Tiểu Thần che giấu tia ủy khuất, hắn hiểu chuyển gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, Thần Nhi sẽ rất ngoan, sẽ không gây chuyện thị phi, chờ mẫu thân xong việc sẽ đón ta rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.