Thân thể Ninh Đại cứng đờ, có lẽ do bị khí thể trên người Đế Thương hù dọa, nàng cắn răng một cái, nói: "Nhược Nhi, chúng ta đi."
Bạch Nhược ngẩn người, nàng trông thấy Ninh Đại dự định mang đám cung nữ rời đi, sắc mặt đột nhiên khó coi.
Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, nhưng trước mặt Đế Thương cũng phải sợ? Đế Thương thực sự cường đại đến mức đó?
"Một..." Giọng nói của nam nhân bá đạo, lạnh lẽo, khiến sắc mặt Bạch Nhược trở nên trắng bệch, nàng không đợi nam nhân tiếp tục đếm, vội vàng đuổi theo Ninh Đại, cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng, thời điểm lấy lại tinh thần đã bị nam nhân ép tới lưng dựa vào tường.
"Rắc rối của ngươi đã đi,Bạch Nhan, ngươi có phải nên nói một chút về việc ngươi chưa thành thân mà đã có con?"
Nam nhân này... Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Bạch Nhan khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, cười tủm tỉm, "Ngươi đã biết rồi còn hỏi? Bạch Nhan ta cùng người gian díu, chưa thành thân mà đã có con, còn bỏ trốn bên ngoài, ngươi chẳng lẽ thật sự không biết?"
"Bạch Nhan!" Ánh mắt Đế Thương mang theo lửa giận, hung hăng đè trên người Bạch Nhan, "Nhất định phải để bổn vương tìm được chứng cứ, ngươi mới chịu thừa nhận?"
Nói lời này xong, hắn cũng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn chứng minh nữ nhân này là người đã cưỡng gian hắn, như vậy để báo thù.
Nhưng hôm nay Bạch Nhan luôn miệng nói nàng gian díu, hắn ôm một bụng lửa giận, thật muốn giải quyết nữ nhân này ngay tại chỗ!
"Đế Thương," Bạch Nhan nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nam nhân trước mặt, "Vì sao ngươi cứ một mực dây dưa với ta không chịu ngừng? Chẳng lẽ... ngươi yêu ta rồi?"
Yêu?
Con ngươi Đế Thương thu lại, mấy trăm năm qua, hắn chưa từng động tâm với bất kỳ nữ nhân nào, chứ đừng nói đến yêu.
Nói yêu? Quả nhiên là trò cười. Đế Thương hắn sao có thể yêu một nữ nhân?
"Bạch Nhan, tốt nhất ngươi đừng để ta tra ra chuyện năm đó do ngươi làm, nếu không..."
Hắn uy hiếp, lại liếc qua bộ ngực Bạch Nhan, mắt lại hướng phía dưới hạ thân nàng, ý muốn cực rõ ràng.
Trong lòng Bạch Nhan đã sớm hối hận.
Sớm biết có ngày dây dưa với Đế Thương không ngừng, nàng cho dù vì dục vọng thiêu đốt mà chết, tuyệt đối cũng không dám động vào nam nhân khủng bố này.
"Đế Thương, ngươi thân là nam nhân, bất quá ngươi chỉ bị người cường thượng mà thôi, như vậy đáng giá để ngươi truy cứu?"
Đế Thương âm trầm cười: "Ngay từ đầu xác thực là bổn vương nghĩ nên trả thù, nhưng hiện tại xem ra... so với cường thượng bổn vương, bắt cóc hài tử của bổn vương sẽ nghiêm trọng hơn."
Trái tim Bạch Nhan nhảy liên hồi, nhưng nhìn tình huống, Đế Thương còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Tiểu Thần, nếu không, hắn cũng không phải dò xét ý tứ của nàng, mà trực tiếp xách Bạch Tiểu Thần tới.
Xem ra, không thể để Thần Nhi chờ đợi lâu dài ở nơi này, phải lập tức đưa hắn về Thánh Đảo!
"Lúc trước ta chưa từng gặp qua ngươi," Bạch Nhan không nhìn đôi mắt yêu mị của Đế Thương, "Hài tử của ta cũng không phải của ngươi, hơn nữa, lúc trước hắn cũng đã..."
Đang nói lời này, Bạch Nhan cảm nhận được bàn tay to ấn lên thân thể nàng làm nàng khẽ run lên, hơi thở nam nhân nặng nề phả vào mặt nàng, khiến nàng không tự chủ được mà quay mặt đi.
"Ngươi cho rằng... bổn vương sẽ tin ngươi?" Nam nhân nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn vào hắn, "Vật nhỏ ngươi quá giảo hoạt, bổn vương suýt chút nữa bị ngươi che đậy quá khứ thành công."