Y Khuynh Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 9: Bạch Trạch



"Đáng tiếc cái gì?" Mộ Dung Khuynh Nhan truy vấn.

Tiểu bạch đoàn nghiêng đầu, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, mới mở miệng nói, "Cuốn 《Y Kinh》 này cũng không hoàn chỉnh, đây thật ra chỉ là một nửa trong đó."

Mộ Dung Khuynh Nhan cầm lấy 《Y Kinh》 bắt đầu lật xem. Càng xem, trong lòng nàng càng thêm khiếp sợ, bên trong sách tịch này ghi lại rất nhiều ca bệnh mà nàng chưa từng nghe qua. Quan trọng nhất chính là, bên trong còn có các loại phối phương đan dược và phương pháp luyện chế. Đan dược cao cấp nhất ở bên trong đã là đan dược cấp 10.

Trong trí nhớ trước đây của nguyên chủ, nàng biết rất rõ ràng, bên trong đại lục Thánh Hồng, dược sư có thể luyện chế ra đan dược cấp 9, đều rất hiếm thấy. Thậm chí đỉnh cấp dược sư có thể luyện chế ra đan dược cấp 10, có thể đếm được trên mười đầu ngón tay. Đan dược cấp 10 là đan dược cao cấp nhất.

"Sao có thể có được?" Mộ Dung Khuynh Nhan hơi chau mày, "Các đan phương trong này thực sự rất đầy đủ."

"Không phải như thế." Tiểu bạch đoàn lắc lắc đầu, biểu tình nghiêm túc, "Trong này thật sự là có không ít đan phương, thậm chí đã có đan phương cấp 10. Nhưng, trên thế giới này, đan dược cao cấp nhất cũng không phải là đan dược cấp 10, mà là——"

Nói tới đây, tiểu bạch đoàn dừng lại một chút, biểu tình càng nghiêm túc hơn, "Tiên đan!"

Hai chữ vừa nói ra tới, đồng tử Mộ Dung Khuynh Nhan hơi co lại, đáy mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

Đối với đan dược, nàng cũng không phải thập phần hiểu biết. Tuy rằng nàng đi theo ông nội học Trung y, hơn nữa là bác sỹ nổi tiếng thế giới, nhưng đối với đan dược cổ xưa này, nàng cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, căn bản là chưa từng thực sự tiếp xúc qua.

Vốn đang cho rằng tiên đan chỉ là vật trong truyền thuyết, không nghĩ tới nó thật sự tồn tại.

"Vì thế ngươi nói rằng, trong cuốn 《Y Kinh》 này, chính là thiếu đan phương của tiên đan sao?" Mộ Dung Khuynh Nhan mở miệng dò hỏi.

"Không sai." Tiểu bạch đoàn gật gật đầu, "Chỉ có tìm được một nửa khác của 《Y Kinh》, gộp lại, mới là cuốn hoàn chỉnh. Chỉ là, một nửa khác nằm ở địa phương nào, ta cũng không biết."

"Ta nhất định sẽ tìm được một nửa khác của 《Y Kinh》." Mộ Dung Khuynh Nhan kiên định mở miệng nói.

"Chủ nhân, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được." Tiểu bạch đoàn vươn tay nắm thành quyền, liên tục gật đầu.

"Đúng rồi, ngươi tên là gì a?" Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn tiểu bạch đoàn trước mắt, tò mò mở miệng dò hỏi, "Thận chí đến bây giờ, ta còn không biết tên của ngươi đâu!"

Nghe thấy Mộ Dung Khuynh Nhan rốt cuộc nhớ tới hỏi tên của mình, tiểu bạch đoàn thiếu chút nữa đã cảm động đến rơi nước mắt, nó ưỡn bộ ngực, nói ra đại danh chính mình, "Chủ nhân, tên của ta gọi là Bạch Trạch?"

"Bạch Trạch?" Nghe thấy tên này, trong giọng nói của Mộ Dung Khuynh Nhan mang theo sự hoài nghi, còn có một ít kinh ngạc.

Tuy rằng kiến thức của nàng rất hạn hẹp, nhưng cũng đã từng nghe nói qua đại danh thần thú Bạch Trạch. Truyền thuyết Bạch Trạch là thần thú viễn cổ, tượng trưng cho điềm lành, có thể nói tiếng người, thông hiểu về vạn vật, thông hiểu về thiên hạ quỷ thần, là thần thú khiến người gặp dữ hóa lành bình an.

Mà tiểu bạch đoàn trước mắt, ngoại trừ cả người bên ngoài trắng như tuyết, thật đúng là nhìn không ra một chút bóng dáng của thần thú Bạch Trạch.

"Chủ nhân, ngươi đây là ánh mắt gì a?" Nhìn ánh mắt hoài nghi của Mộ Dung Khuynh Nhan, tiểu bạch đoàn dựng thẳng lông, "Bổn đại gia đường đường chính là thần thú Bạch Trạch, là——"

"Được, ta đã biết." Mắt thấy tiểu bạch đoàn lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức mở miệng chặn lại nói, "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi."

Không tin cũng không được, nàng đều đã cùng tiểu bạch đoàn trước mắt định ra khế ước. Hơn nữa, thời điểm vừa mới định ra khế ước, cỗ hơi thở đến từ viễn cổ kia, là thật sự tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.