Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 26



Tống Sở Di đau đầu, xoa xoa ấn đường, cầm lấy khăn tay bên người đưa cho cô: “Được rồi, lau đi, đừng có khóc nữa. Vốn dĩ Robben đã nghịch ngợm, lúc trước tôi đã dặn dò em rồi cơ mà. Hiện tại nó mới chỉ đi lạc 2h đồng hồ, vẫn có thể tìm được…”

“Thật hả…” Trường Tình cầm lấy khăn tay, đôi mắt chớp chớp, cắn môi nói.

Tống Sở Di thở dài.

Trường Tình đáng thương nói: “2h30 tôi phải tham gia hoạt động quảng cáo nhãn hiệu, anh có thể… tìm chó trước, tối tôi qua tìm không?”

Tống Sở Di cứng đờ, gương mặt banh ra: “Em có tin tôi bóp chết em hay không hả?”

Chân tay Trường Tình mềm nhũn, nhanh chóng cầm tay anh đáng thương nói: “Nếu tôi không đi sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng mười mấy vạn, tôi không đền nổi.”

“Được rồi, được rồi, em đi đi, dù sao em ở lại cũng chẳng làm được gì.” Tống Sở Di xem như hiểu rõ, đàn bà chính là được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.

“Vậy anh đừng giận tôi nha, nếu tìm được chó thì nhớ gọi cho tôi nha.” Trường Tình lắc lắc tay anh, không tự chủ bày ra bộ dáng làm nũng với Yến Lỗi.

Trường Tình muốn ngừng thở, ánh mắt sắc bén liếc xéo cô.

Trường Tình sợ tới mức nhấc chân chạy đi.

Tới hội trường sự kiện, trợ lý Văn Đồng kéo cô tới hậu trường mắng cho một trận: “Trường Tình, rốt cuộc đến bao giờ em mới làm chị yên tâm được hả? nếu không phải chị mang theo quần áo tới thì em mặc thành bộ dạng quỷ này đi tham gia hoạt động sao? Sau này còn ai dám tìm em nữa chứ?”

“Chị Văn, em sai rồi.” Trường Tình cầm tay Văn Đồng xin lỗi.

“Mau đi thay quần áo.” Văn Đồng tỏ vẻ ghét bỏ đẩy cô vào phòng thay quần áo.

Hoạt động hôm nay là do Trường Tình và Tả Khiên dẫn chương trình, mấy hôm nay Trường Tình vẫn luôn trốn tránh anh ta nhưng cùng làm với nhau là không thể tránh mãi, hơn nữa hôm nay cô cũng không có tâm tình nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, hiện tại trong đầu cô đều là Robben… Robben.

Tả Khiên đưa cho cô một ly champagne, nhỏ giọng hỏi: “Trường Tình, em có tâm sự, có phải chuyện tối hôm đó dọa em hay không?”

“Sao cơ?” Trường Tình hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không phải, là tôi đánh mất con nuôi mới nhận mà thôi.”

Tả Khiên ngẩn ra: “Em nhận con nuôi từ bao giờ? Việc này không phải nhỏ. Em đã báo cảnh sát hay chưa? Tôi có người quen trong cục cảnh sát, có cần…”

Trường Tình chu môi, uể oải nói: “Là con chó, sáng hôm nay tôi mang nó đi dạo phố, nó nhân lúc tôi không chú ý đi lạc mất.”

Tả Khiên: “…”

Anh ta nhấp một ngụm champagne che giấu xấu hổ, chẳng lẽ bảo anh ta nhờ cục trưởng ra quân tìm một con chó khắp thành phố?

“Tôi nghe điện thoại một chút.” di động đột nhiên vang lên, Trường Tình cầm di động đi ra ngoài nghe máy: “Tống Sở Di, là tìm được Robben sao”?

“Ừ.” Tống Sở Di cũng không thể hiểu được thế mà anh lại gọi điện thoại cho cô.

“Anh thật là giỏi, sao tìm được nhanh vậy?” Trường Tình cao hứng quên cả sợ, buổi trưa cô tìm 2h đồng hồ, hiện tại mới chỉ 4h.

“Nhờ bạn tìm.”

“Vậy Robben…” không bị thương đấy chứ?

Cô còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cắt đứt.

“Thật là không lễ phép.” Trường Tình hung hăng lẩm bẩm một câu nhưng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

----

Đầu bên kia, Tống Sở Di cho điện thoại vào túi quần, một tay dắt Robben muốn đi, sau lưng anh, Lệ Thiếu Bân bực bội nói: “Này, này, tôi là lão đại xã hội đen uy chấn Bắc Thành, phải cho người tìm chó khắp cả thành phố cho cậu, cậu không mời khách thì thôi cứ thế mà chạy lấy người hay sao?”

“Vậy cậu muốn như thế nào?” Tống Sở Di lạnh nhạt quay đầu lại: “Muốn tôi cầm dao phẫu thuật rạch vài đường kiểm tra bệnh tình cho cậu sao?”

“Cậu giỏi lắm.” Lệ Thiếu Bân tức đến dậm chân, hừ lạnh: “Này, hôm qua tôi gặp tiểu tiện nhân Quản ANh ở nhà hàng, là đi cùng Phó Dũ, có cần tôi giúp cậu dạy dỗ tiểu tiện nhân kia một chút hay không?”

“Không cần.” Tống Sở Di nhàn nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.