Y Lộ Phong Hoa

Chương 115: Quở trách



Thẩm Quân bế Vô Ưu vào tiểu viện, tiểu nha đầu phụ trách quét dọn đang làm việc vừa nhìn thấy Thẩm Quân bế Vô Ưu đi vào, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cúi đầu nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi!"

Nghe thấy giọng nói của hai tiểu nha đầu, Liên Kiều và Xuân Lan đang lấy nước rửa mặt ngẩng đầu lên một cái, vừa nhìn đã thấy nhị gia bế nhị nãi nãi đi đến, hai người cũng sững sờ!

Thấy biểu cảm trên mặt mọi người, mặt Vô Ưu đỏ rực lên! Chỉ có thể rũ mắt xuống, núp vào ngực Thẩm Quân. Mà, ngực của hắn rất nở nang, cũng rất ấm áp, ngược lại là một chỗ rất thoải mái! Còn thoải mái hơn sofa ở hiện đại.

"Nhanh mang dầu hoa rum ra đây!" Thẩm Quân vừa bế Vô Ưu vào phòng vừa nói.

"À? Vâng!" Xuân Lan sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng xoay người đi.

Liên Kiều thấy Xuân Lan đi rồi, liền vội vã vào theo, đặt chậu trong tay lên kệ, nhìn thấy Thẩm Quân bế Vô Ưu đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Lúc này, Liên Kiều khẩn trương chạy qua lo lắng hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài bị sao vậy?" Lúc này Liên Kiều mới nhìn ra hình như nhị tiểu thư có gì đó không bình thường, hơn nữa cô gia còn bảo mang dầu hoa rum đến, dầu đó dùng khi bị thương, có phải bị ngã rồi không? Đó là phản ứng đầu tiên của Liên Kiều!

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Liên Kiều, Vô Ưu cười nhạt. Trả lời: "Không sao, chỉ bị trẹo chân mà thôi!"

"Gì cơ? Vậy có cần băng bó không?" Nghe nói như thế, đương nhiên Liên Kiều rất căng thẳng.

Không đợi Vô Ưu trả lời, Thẩm Quân đứng ở mép giường nhìn chân Vô Ưu chằm chằm nói: "Cởi giày cho nàng ấy đi!"

Đột nhiên nghe thấy lệnh, Liên Kiều nhanh chóng đáp lời: "Vâng." Sau đó nhanh chóng khom lưng, đưa tay nhẹ nhàng cởi giày thêu của Vô Ưu ra.

Lúc Liên Kiều nhìn thấy chân trần của Vô Ưu hơi sưng lên, không nhịn được kêu lên một tiếng: "Sưng lên rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu nhìn, có phải không vậy? Quả thực chân hơi sưng lên, mà Thẩm Quân thì đã đẩy Liên Kiều ra một cách tự nhiên, ngồi xuống bên giường, tay cầm chân của nàng, nhìn cẩn thận một lượt, sau đó nói: "Không sao! Chỉ bị trẹo chân thôi, thoa dầu hoa rum lên, nghỉ ngơi mấy ngày, không xuống giường là được!"

"Phải nằm chừng mấy ngày sao?" Nghe vậy, Vô Ưu nhíu mày lại. Lại phải nằm trên giường nữa, người nàng sắp điên rồi!

"Ít nhất năm ngày!" Thẩm Quân không ngẩng đầu lên nói.

"Lâu như vậy sao?" Vô Ưu nghe xong không khỏi hơi vểnh môi lên.

"Dầu hoa rum đến rồi đây!" Đúng lúc này, Xuân Lan cầm một chai dầu hoa rum chạy vào.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân đưa tay ra, Xuân Lan đặt chai dầu hoa rum trong tay vào trong lòng bàn tay Thẩm Quân. Hắn mở nắp chai dầu ra, đổ một ít ra tay, sau đó đưa chai dầu cho Xuân Lan đang ở bên cạnh, tiếp đó Thẩm Quân dùng hai tay xoa dầu hoa rum vài lần, rồi bôi lên chân Vô Ưu, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, lực tay cũng rất nhẹ, nghiêm túc bôi lên chân Vô Ưu ...

Lúc này, Vô Ưu đang nửa nằm nửa ngồi, cảm thấy rất không được tự nhiên, đời này, chân của nàng từ trước đến nay còn chưa bị bất kì người đàn ông nào sờ đâu đó! Tuy rằng nàng biết hắn đang trị liệu vết thương ở chân cho nàng, nhưng sao cảm giác lại lạ như vậy? Hình như mặt của nàng nóng bừng lên rồi! Hình như trái tim nàng đang đập rất nhanh. Nàng bị sao vậy? Chẳng lẽ là vì đã lâu không yêu đương gì rồi sao?

Lặng lẽ nhìn về phía mặt Thẩm Quân, chỉ thấy vẻ mặt của hắn như thường, đôi mắt vẫn sâu thẳm, mặt vẫn lạnh lạnh lùng lùng, không có biểu cảm gì. Nói chung, vẻ mặt của người ta như thường! Nhìn đến đây, trong lòng Vô Ưu không khỏi khó chịu một hồi. Nghĩ thầm: Sao cái người này bình tĩnh lạnh lùng như vậy? Ít nhất mình còn mặt đỏ một chút, nhưng hình như người ta không hề khác thường một chút nào! Khác thường? Nàng hy vọng hắn có thể khác thường như thế nào đây? Chẳng lẽ còn hy vọng hắn rung động với mình hay sao? Nghĩ đến đây, Vô Ưu phải cảnh cáo chính mình: Nàng đang suy nghĩ miên man gì vậy? Ai cần một người đàn ông lạnh lùng hà khắc chứ, người mà nàng muốn là người vừa dịu dàng ấm áp, vừa chăm sóc nàng tận tình, vừa chung thủy, vừa nồng nàn đầy tình cảm, người này nhìn thế nào cũng không giống! Nhưng mà, hai bàn tay của hắn rất ấm áp, lúc bàn tay hắn chạm vào chân trần của nàng, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nên nàng sẽ không quan tâm nhiều như vậy nữa, tựa vào gối mềm ngắm nhìn cảnh hắn đang bôi dầu hoa rum cho nàng.

Nhưng, một lát sau, hai tay của hắn buông bàn chân nàng ra, người đứng lên, quay đầu nói với Liên Kiều bên cạnh: "Thấy vừa rồi ta bôi thế nào rồi chứ? Nhớ một ngày phải bôi ba lần vào sáng, trưa, tối, không được bôi nhiều, cũng không được bôi ít!"

"Vâng." Nghe thấy lời Thẩm Quân dặn, Liên Kiều nhanh chóng gật đầu.

Sau đó, Thẩm Quân quay đầu nhìn Vô Ưu nói nửa nằm trên giường: "Ta đi thỉnh an lão phu nhân, mấy ngày nay nàng đừng xuống giường, ta sẽ nói rõ với lão phu nhân thay nàng, trong quân doanh còn có việc lát nữa ta đi sẽ không về!" Dứt lời, không đợi Vô Ưu nói gì, Thẩm Quân quay đầu đi thẳng về phía cửa.

Thấy bóng lưng hắn rời đi, Vô Ưu há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì? Đúng lúc này, Xuân Lan nhanh chóng đuổi theo sau, ở đằng sau Thẩm Quân hỏi: "Nhị gia, ngài có quay lại ăn bữa sáng không?"

Nghe thấy lời nói của Xuân Lan, Thẩm Quân dừng bước, đầu không quay lại: "Ta ăn ở chỗ lão phu nhân, hầu hạ nhị nãi nãi cho tốt!"

"Vâng!" Sau đó, Xuân Lan chỉ nhìn theo bóng lưng Thẩm Quân đi ra khỏi cửa.

Sau khi Thẩm Quân đi, không biết vì sao? Vô Ưu cảm thấy hình như trong lòng có một kiểu cảm giác vắng vẻ. Rồi lại đang oán trách trong lòng: Cái người này nói chuyện cũng không thể chờ mình nói một câu rồi mới đi sao? Thật là, lúc nào cũng làm theo ý mình, chẳng hề bận tâm cảm giác của người khác!

Sau đó, Xuân Lan vừa đi đến bên giường vừa cười nói: "Nhị nãi nãi, nhị gia rất để ý ngài đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười ngây ngô. Nghĩ thầm: Như vậy cũng gọi là để ý sao? Nhưng nghĩ lại anh ta như vậy cũng coi như là đối xử tốt với một người rồi nhỉ? Dù sao kiểu người lạnh như băng như hắn, chẳng bao giờ nói nhiều thêm một câu!

Thấy Vô Ưu chỉ cười không nói, Xuân Lan tiếp tục nói: "Nhị nãi nãi, ngài không biết đó thôi, tính cách nhị gia rất lạnh lùng, chưa bao giờ đối xử với người khác như vậy. Thật ra trông ngài ấy bên ngoài lạnh lùng, nhưng ngài ấy rất tốt bụng, nô tỳ hầu hạ nhị gia nhiều năm như vậy vẫn hiểu rõ, nhất định sau này nhị gia sẽ càng đối xử tốt với nhị nãi nãi!"

Mấy lời này, đương nhiên Vô Ưu biết hơn nửa trong đó là nịnh nọt, chẳng qua chuyện sau này ai cũng không tính trước được, trước hết là ngày nào qua ngày đó đi! Sau đó, Vô Ưu liền nói: "Mau đưa khăn mặt ướt đến, ta còn chưa rửa mặt đâu đó!"

"Vâng." Liên Kiều và Xuân Lan nhanh chóng bận bịu chuẩn bị.

Xong xuôi mọi việc, rồi ăn một ít đồ ăn sáng, bữa sáng qua đi, Vô Ưu liền cảm thấy bàn chân nóng lên như đốt, nàng biết nhất định là phần mềm bị thương rồi, bây giờ không được di chuyển, chỉ có thể nằm ở trên giường. Bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm một quyển sách thuốc đến đọc, nhưng tâm trí lại không đọc đến, sao cũng chỉ thấy bóng dáng màu đen đó tay cầm kiếm bay lượn trên không lúc sáng sớm?

Ngẩn ra một hồi, Vô Ưu lại nghĩ đến phương pháp chiết xuất thuốc tê, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì hay ho, nên dứt khoát không nghĩ nữa, gọi Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan qua đây nói chuyện phiếm với mình, cảm thấy nói chuyện phiếm không có gì hay, lại bảo các nàng mang vật liệu dán hộp giấy đến, mình cũng giúp các nàng dán, các nàng cũng dán theo, còn vừa làm vừa cười nói, thời gian cứ thế trôi nhanh qua!

Vô Ưu dán được nửa ngày, sau khi dán xong một cái cuối, nàng ngồi ở trên giường dãn gân cốt một cái, giật giật bả vai, nói: "Ai da! Dán cái này lâu như vậy, thật mệt nha!"

Nghe nói như thế, Liên Kiều buông việc trong tay xuống, đi đến bên giường, vừa xoa bóp vai cho Vô Ưu vừa nói: "Nô tỳ đã nói rồi mà, nhị tiểu thư nào phải làm mấy cái này chứ? Còn không chịu nghe, bây giờ bả vai đau rồi chứ gì?"

Vô Ưu để Liên Kiều bóp vai mình, ngửa đầu cười nói: "Ta chỉ muốn làm một số chuyện động tay không động não mà thôi, vì sao các em làm được mà ta lại không làm được?  Làm một hồi lâu như vậy ta cũng không làm chậm hơn các em đúng không? Ngọc Trúc, tổng cộng bây giờ ta đã dán được bao nhiêu cái hộp rồi?"

Nghe vậy, Ngọc Trúc nhanh chóng đứng lên kiểm tra lại, đưa tay ra đếm từng chồng mười cái hộp thuốc, sau đó quay đầu trả lời: "Nhị tiểu thư, ngài đã dán được 123 cái rồi!"

"Nhiều vậy sao? Vậy không phải là 123 đồng rồi sao? Ha ha, các em dán được bao nhiêu?" Nghe thấy mình dán được nhiều như vậy, Vô Ưu rất vui vẻ.

Sau đó, Xuân Lan và Ngọc Trúc kiểm lại số lượng hộp mình và Liên Kiều dán được, nhanh chóng trả lời: "Nhị nãi nãi, nô tỳ dán được 150 cái, Ngọc Trúc dán được 140 cái, Liên Kiều dán được 115 cái!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nói: "Xem ra là ta không giỏi nhất! Thì ra giỏi nhất là Xuân Lan! Còn kém nhất là Liên Kiều!"

Lúc này, Liên Kiều nói: "Nhị tiểu thư, cả ngày hôm nay nô tỳ bôi dầu hoa rum cho ngài hai lần đó, nên mới bị rớt lại phía sau, nếu không chắc chắn nô tỳ là người dán được nhiều nhất!"

"Đúng, đúng, sao ta lại quên mất được nhỉ? Liên Kiều đã giúp ta bôi dầu hoa rum kia mà, vậy được, ta đây dán được 123 cái sẽ cho Liên Kiều 23 cái, còn 100 cái để Vượng Nhi nhận 100 đồng về, khi đó ta sẽ mời các em cắn hạt dưa!" Vô Ưu cười nói.

Nghe nói như thế, các nha hoàn cũng rất vui vẻ góp vui nói: "Vậy xin cảm ơn nhị nãi nãi!"

Đùa vui một hồi, các nha hoàn gói toàn bộ hộp vào túi, rồi thu dọn gian phòng, xong xuôi đã đến giờ lên đèn. Lúc này, Liên Kiều thắp mấy ngọn đèn trong phòng lên, chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Vô Ưu ngồi ở mép giường không biết vô ý hay cố ý lại nhìn cửa sổ một cái, không khỏi nhíu mày!

Lúc này, Liên Kiều thoáng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Vô Ưu như có điều suy nghĩ, cười nói: "Nhị tiểu thư, lúc đi cô gia cũng không nói đêm nay có trở về ăn tối hay không sao?"

Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu hỏi: "Cơm tối đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vừa rồi Xuân Lan nói một tiểu nha đầu ở phòng bếp mới tới hỏi khi nào ngài muốn truyền cơm!" Liên Kiều trả lời.

"Biết cơm tối hôm nay là món gì không?" Vô Ưu cúi đầu vừa sờ chân mình vừa hỏi.

"Cháo trắng, vài món ăn nhẹ, các món rau thịt phối hợp, đều là những món bình thường hợp khẩu vị ngài!" Liên Kiều trả lời xong, sau đó suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nhị tiểu thư ngài có muốn ăn gì không? Nô tỳ sẽ bảo phòng bếp làm?"

"Nếu đã là món bình thường hợp khẩu vị với ta, còn làm cái gì?" Vô Ưu cứ cảm thấy không vui, nên khẽ cười nói.

Lúc này, Xuân Lan từ bên ngoài bước vào, đi đến trước giường cười nói: "Nhị nãi nãi, đã giờ này rồi, có lẽ đêm nay nhị gia không quay về ăn cơm, cơm tối đã xong rồi, ngài có muốn truyền vào không?"

"Ừ." Nghe lời nói của Xuân Lan xong, Vô Ưu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra cừa sổ.

"Vậy để nô tỳ cho truyền cơm vào!" Nói xong, Xuân Lan đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Xuân Lan đã đưa hai tiểu nha đầu cầm hộp đựng thức ăn vào, Ngọc Trúc và Xuân Lan bắt đầu bày thức ăn ra bàn. Sau khi bày các món ăn ra bàn, Xuân Lan liền nói: "Đúng rồi, nhị nãi nãi, chân ngài không tiện lắm, có cần bày thức ăn lên bàn nhỏ ở đầu giường để ngài dùng không?"

"Không cần, dìu ta xuống là được rồi!" Nói xong, Vô Ưu đưa tay vén chăn lên.

Liên Kiều nhanh chóng cúi xuống đi giày cho Vô Ưu, cũng nói với Xuân Lan bên cạnh: "Ngươi không biết đâu, nhị tiểu thư ghét nhất là nằm trên giường đó, ăn cơm thật không dễ gì, đỡ ngài ấy đến bàn cơm ngồi là được rồi!"

"Cũng được!" Xuân Lan nhanh chóng đi tới giúp một tay.

Liên Kiều đi giày cho Vô Ưu xong, sau đó một trái một phải với Xuân Lan đỡ Vô Ưu xuống giường. Chân giẫm lên trên mặt đất một cái, Vô Ưu cũng không dám dùng sức ở chân trái, chỉ đành đặt trọng lượng cả cơ thể lên chân phải. Sau đó, mới chậm rãi bước từng bước!

"Nhị tiểu thư, cẩn thận chút!" Liên Kiều vừa đi về phía trước vừa dặn dò.

Sau đó, Vô Ưu lại bước chân trái, vừa mới thoáng đặt trọng lượng cơ thể lên chân trái, nàng đã đau đến kêu lên một tiếng, cũng nhíu mày: "A..."

"Sao rồi? Nhị nãi nãi?" Thấy thế, Xuân Lan và Liên Kiều không khỏi kinh hoảng.

Thấy bộ dạng khẩn trương của các nàng, Vô Ưu nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên mặt: "Không sao! Chỉ hơi đau chút thôi." Sau đó, chân trái nhanh chóng rút về.

Thấy dáng vẻ đau đớn của Vô Ưu, mà chân trái cũng không dám chạm đất, Liên Kiều vội vàng nói: "Hay là bày thức ăn lên bàn nhỏ đi?"

"Nên vậy, nhưng đừng làm chân bị thương thêm đó!" Xuân Lan cũng phụ họa nói.

Nhưng, Vô Ưu lại kiên trì nói: "Không sao, ta không muốn ăn cơm ở trên giường, cả ngày hôm nay không rời khỏi cái giường rồi!" Nói xong, lại cất bước muốn đi tiếp.

" Nhưng... Như vậy..." Liên Kiều và Xuân Lan bên cạnh gấp gáp không thôi, Ngọc Trúc cũng nóng nảy nhìn sang, chỉ có điều thái độ Vô Ưu rất kiên quyết, nhất định phải muốn tự mình đi đến bàn ăn, mấy nha hoàn cũng không ngăn được!

Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen vừa mới cất bước vào cửa, thấy tình cảnh hai nha hoàn mỗi người đỡ một bên Vô Ưu mặc trang phục bình thường chật vật bước đi! Thấy trên mặt nàng đầy vẻ đau đớn, Thẩm Quân không nhịn được nhíu mày một cái, sau đó nói một câu: "Ai cho nàng xuống giường?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, mấy người lại càng hoảng sợ! Cũng phải, tâm trí các nàng đều đang tập trung vào chân Vô Ưu. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Quân, mấy người vừa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Thẩm Quân đang đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt rất âm u. Vài nha hoàn bị sợ hãi, nhanh chóng phúc thân nói: "Nhị gia! Cô gia!"

Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt như đầy vạch đen, không khỏi ngẩn ra, sau đó há miệng cứng lưỡi nói một câu: "Ta... Chỉ là ta muốn xuống giường ăn cơm thôi!" Hôm nay hắn rất nguy hiểm, mặc dù bình thường nét mặt hắn lạnh lùng, nhưng lại không dữ, không biết tại sao nhìn thấy hắn hung ác như vậy, đáy lòng nàng vẫn hơi run rẩy!

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhướng mày, sau đó quay đầu nhìn bàn ăn đã dọn sẵn một cái, Xuân Lan thấy thế, vội vàng nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi nằm trên giường cả ngày, đau lưng mỏi eo, nên để chúng nô tỳ đỡ qua ăn cơm!"

Nghe lời này xong, Thẩm Quân không nói gì, bước đến trước mặt Vô Ưu, mặt vẫn sa sầm, nói một câu: "Nàng động đậy lung tung như vậy sẽ làm vết thương nghiêm trọng hơn!"

"Ta..." Vô Ưu vừa định cãi một câu.

Không ngờ, Thẩm Quân đột nhiên khom lưng một cái, lập tức ôm ngang nàng lên, Vô Ưu cảm thấy đầu choáng một cái, sau đó cơ thể nàng bổng lên, tay phải cũng theo bản năng nắm lấy áo choàng của hắn, sợ mình bị ngã xuống! Sau đó, trong ánh mắt chăm chú của các nha hoàn Thẩm Quân bế Vô Ưu đi đến bàn cơm, cũng khom lưng thận trọng đặt nàng vào một chiếc ghế dựa!

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, rất sợ đụng phải nàng, sau khi đặt nàng lên ghế, mới xoay người đến chỗ đối diện rồi ngồi xuống! Giờ khắc này, đôi mắt Vô Ưu nhìn thẳng vào hắn, cảm thấy lòng mình đang có một dòng suối ấm áp chảy vào một cách nhanh chóng. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như nàng vô thức ỷ lại vào hắn. Có lẽ là vì ở cái thế giới này từ nhỏ đến lớn chưa từng được một người đàn ông vững như núi che chở rồi? Hình như chính nàng cũng đang mê mang!

Nhất thời, bầu không khí có phần mất tự nhiên, giống như nhiệt độ xung quanh bỗng cao lên. Rất may vào chính lúc này, Xuân Lan ở bên cạnh cười nói: "Nhị gia, ngài chưa ăn tối phải không? Nô tỳ lấy thêm một bộ bát đũa cho ngài?"

"Ừ." Lúc này, Thẩm Quân lại gật đầu.

Sau đó, Xuân Lan bày bát đũa cho Thẩm Quân, vài nha hoàn xới cơm xong, liền lui qua một bên. Thẩm Quân nhìn lướt qua các nàng, phất phất tay nói: "Đi xuống đi!"

"Vâng." Các nha hoàn phúc thân lui xuống.

Chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Quân và Vô Ưu. Thẩm Quân cầm đũa lên, vươn đũa gắp một cái đùi gà đặt vào bát Vô Ưu, sau đó nói một câu: "Ăn cơm đi!" Rồi lập tức cúi đầu ăn cơm.

Thấy bộ dạng cúi đầu ăn cơm của hắn, Vô Ưu cúi đầu cái đùi gà trong bát mình một cái, không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: Ý gì vậy? Có phải để nàng ăn gì bổ đấy không? Thật là, rõ ràng là quan tâm người khác mà cũng không biết cách, vừa đi vào đã quở trách người ta, còn ra vẻ không để ý gì đến người khác. Sau đó, Vô Ưu quệt mồm, đưa tay cầm đũa lên, cũng không nói một lời chỉ cúi đầu ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.