"Ta nghĩ ra cách rồi!" Thẩm Quân không trả lời câu hỏi của Vô Ưu, mà hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Lúc nói chuyện, tay hắn nâng lên, chỉ thấy tay hắn đang cầm một cái giỏ, Vô Ưu tò mò nhìn vào trong giỏ xách, vừa nhìn đã thấy máu me, không khỏi nhíu mày một cái.
"Đó... Đó là cái gì?" Chóp mũi Vô Ưu cũng nhanh chóng ngửi thấy một mùi máu tươi.
"Bàng quang của bò!" Thẩm Quân trả lời.
"Hả?" Nghe thấy mấy từ này, Vô Ưu trợn mắt há mồm, sau đó mới hỏi: "Ngươi... Ngươi mang đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là có tác dụng lớn rồi!" Nói xong, Thẩm Quân nói vọng ra bên ngoài: "Xuân Lan!"
Xuân Lan ở phía ngoài vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức vén mành lên chạy vào: "Nhị gia?"
"Đi lấy một phần thuốc mỡ nhị nãi nãi ngươi nấu ở trong nồi hôm trước ra đây, cho vào nồi thêm nước rồi nấu thành dạng nước cho ta!" Thẩm Quân quay đầu ra lệnh cho Xuân Lan.
Nghe nói như thế, Xuân Lan hơi sửng sốt, cảm thấy có phần kỳ lạ, tại sao mất sức nấu thành dạng mỡ rồi giờ lại nấu thành dạng nước đây? Nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng gật đầu đáp lời: "Vâng!" Sau đó xoay người nhanh chóng đi ra.
Mà hiện tại, Vô Ưu nghe thấy lời nói của Thẩm Quân không khỏi sững sờ tại chỗ. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó như có điều ngộ ra ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân, hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ ra cách này?"
"Ngươi đừng để ý đến chuyện ai nghĩ ra được, chỉ cần nói cách này có được hay không?" Giọng của Thẩm Quân có phần sốt ruột.
Nghe vậy, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ, sau đó xoay người đi ra khỏi bàn sách, vừa bước trong phòng vừa nói: "Bàng quang bò có thể loại bỏ các chất trong chất lỏng, kiểu loại bỏ như vậy người hoàn toàn không thể dùng tay mà làm được, phương pháp này quả thực tài tình, tại sao ta lại không nghĩ ra chứ?" Nói đến đây, Vô Ưu còn vô ý hay cố ý vỗ đầu mình một cái!
Nghe thấy Vô Ưu nói phương pháp này có thể được, trên mặt Thẩm Quân cũng lộ ra vẻ đắc ý. Xoay người đặt giỏ trúc trong tay lên bàn sách, sau đó ngồi vào một chiếc ghế dựa ở bên cạnh nói: "Ta cũng suy nghĩ mấy ngày rồi, cũng không nghĩ ra được cách gì tốt, nên đã triệu tập tất cả quân y trong quân doanh qua, nói vấn đề nan giải ra cho bọn họ, bọn họ cũng không nghĩ ra được cái gì tốt, mà lại có một quân y nửa vời trong quân doanh nói đến phương pháp dùng bàng quang bò, hắn nói lúc hắn còn ở nhà thấy một người phụ nữ nhà nông trong gia tộc dùng biện pháp này loại bỏ thuốc nước cho con của nàng, nên ta đã phái người đến tiệm mổ bò mua mấy cái bàng quang bò!"
Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, Vô Ưu không khỏi nghĩ thầm: Vẫn là người dân lao động thông minh nhất, thật ra có rất nhiều thứ cao siêu được truyền bá trong dân gian, xem ra tư tưởng của nàng còn rất hạn chế so với kỹ thuật và thiết bị trước kia, thật ra rất nhiều thứ tự nhiên chính là thiết bị tốt nhất!
"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau tìm Xuân Lan thử xem?" Vô Ưu nói xong liền muốn chạy ra bên ngoài ngay.
Thấy nàng một khắc cũng không đợi nổi, Thẩm Quân không thể làm gì khác hơn là cầm giỏ trúc theo nói: "Được thôi!"
Lúc này, Vô Ưu nhìn Thẩm Quân cười xán lạn, nụ cười kia giống như hoa đào tháng ba, hoa cúc trắng tháng chín, khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm nhiều lần, không thể rời mắt! Giây phút này, quả thật Thẩm Quân đã có một khoảnh khắc mất hồn như vậy!
"Nhanh lên!" Thấy hắn đứng bất động, Vô Ưu đang nóng ruột không chú ý đến ánh mắt sâu thẳm đang nhìn nàng, lôi cánh tay Thẩm Quân kéo hắn ra khỏi gian nhà.
Trong sân, nồi lớn lại được bắc lên, Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan không ngừng thêm củi và rót nước vào trong nồi lớn, Thẩm Quân và Vô Ưu đứng trước nồi, mắt nhìn nồi nước thuốc màu đen trước mặt, vẻ mặt rất chuyên chú và khẩn trương, vì nếu như lần này thành công, vậy thuốc tê đã thí nghiệm thành công rồi!
"Được rồi! Tắt lửa đi." Vô Ưu nhìn độ đậm đặc của nước thuốc trong nồi đã được, bảo các nha hoàn đừng cho thêm củi nữa.
Sau đó, Thẩm Quân để các nha hoàn đem bàng quang bò ra, đặt trên khay, liên tục dùng muôi rót nước thuốc vào trong bàng quang bò, đợi bàng quang bò đầy, nhấc nó lên, thấy có dịch lỏng chảy ra từ bàng quang bò, mà còn có một phần bột trắng bám lại trong đó!
"Nhị tiểu thư, mau nhìn đi!" Lúc này Liên Kiều chỉ vào trong bàng quang bò kêu lên.
"Ta thấy rồi!" Vô Ưu nói xong ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân, sau đó mắt nhìn chằm chằm bột phấn trong bàng quang bò.
Thẩm Quân cũng rất hồi hộp, mắt cũng nhìn chằm chằm vào mấy thứ kia hỏi: "Sao rồi? Biện pháp này có hữu dụng không?"
Lúc này Vô Ưu đã không kiềm chế nổi vui sướng trong lòng, hàng mi cong cong như trăng non, đôi mắt rực rỡ có thần nói: "Tuy rằng ta không biết tác dụng của những thuốc này có đủ để làm thuốc tê hay không, nhưng ta biết biện pháp này hắn là được, vì tác dụng của những thuốc này cao hơn những thuốc ta dùng các phương pháp trước kia chiết xuất rất nhiều!"
"Vậy sao?" Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm Quân cũng rất phấn chấn. Dù sao, thuốc tê vô cùng quan trọng với quân đội của hắn! Nếu có thể có thuốc tê tốt, quân sĩ bị thương ở trên chiến trường sẽ được trị liệu tốt hơn, mà còn có thể giảm bớt đau đớn cho bọn họ. Đối với một tướng lĩnh đồng cam cộng khổ với quân sĩ mà nói, giảm bớt đau đớn cho quân sĩ là một trong những trách nhiệm lớn nhất của hắn!
"Hiệu quả cụ thể phải kiểm tra mới biết được!" Vô Ưu trả lời.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày, ngay sau đó nói: "Kiểm tra trên người ta là được!"
"Hả?" Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra. Lúc này, vài nha hoàn bên cạnh cũng sững sờ. Hình như Liên Kiều và Ngọc Trúc đã hiểu ý, dù sao thời gian các nàng đi theo Vô Ưu cũng không phải một ngày hay hai ngày, chuyện thí nghiệm thuốc này các nàng vẫn biết. Mà Xuân Lan lại không hiểu!
Không đợi Vô Ưu nói tiếp, Thẩm Quân ra lệnh cho Liên Kiều bên cạnh: "Liên Kiều, lấy sạch bột phấn này ra, sau đó đưa vào cho ta!" Nói xong, hắn quay đầu đi về phía phòng.
Thấy hắn đi vào phòng, Vô Ưu mới quay đầu nhìn Liên Kiều, nói: "Đi thôi!"
“Vâng." Lúc này Liên Kiều mới tỉnh hồn, nhanh chóng đi theo. Sau đó, Vô Ưu cũng chậm rãi đi vào nhà.
Vào phòng, Thẩm Quân đã đứng trước trước bàn sách, hắn đang nhìn vào một tập giấy đầy chữ, cảm thấy chữ viết này không tệ, rồi, đưa một tờ giấy lên nhìn!
Thấy tình cảnh này, Vô Ưu đi tới trước bàn sách. Lúc này, Thẩm Quân liếc Vô Ưu ở đối diện một cái, nói: "Cái này là ngươi viết sao?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, sau đó hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, chữ này không tệ!" Mặc dù nói ngoài miệng hời hợt, nhưng trong lòng Thẩm Quân lại có mấy phần kính phục, bởi vì chữ viết như vậy với nữ nhân mà nói đã là rất tốt, hắn cũng thích viết chữ, hơn nữa cũng đã khổ luyện rất nhiều năm, với chuyện thư pháp chữ viết này cũng rất tâm đắc!
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười cười, sau đó dò hỏi: "Vậy ngươi thấy chữ này có chỗ nào viết không đủ?"
"Với nữ nhân mà nói chữ viết như vậy đã là rất khá rồi!" Thẩm Quân trả lời ngay
Những lời này làm Vô Ưu nhíu mày một hồi, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta nói đến chữ này đi, đừng nói đến nữ nhân nam nhân!"
Nghe vậy, Thẩm Quân lại cảm thấy hơi kỳ lạ, không khỏi cười cười nói: "Nếu là nam nhân viết chữ này, thì chữ thăng sẽ mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể làm chữ này thêm phần hùng hồn vững chắc, cũng có khí thế hơn!"
Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, Vô Ưu ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Cúi đầu nhìn chữ mình viết, nói: "Thảo nào ta luôn cảm thấy chữ này là lạ thế nào đó, thì ra là do chữ thăng viết quá nhẹ rồi!" Dứt lời, nàng nhanh chóng bước đến bàn sách, tay cầm bút lông lên, lập tức cúi đầu dùng sức viết một chữ phi, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đẹp hơn rất nhiều, nàng không nhịn được cười một tiếng!
Cúi đầu nhìn chữ phi đó, Thẩm Quân nói: "Như vậy đẹp hơn rất nhiều rồi, nếu thay đổi thêm một chút nữa, sẽ càng đẹp hơn!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu lập tức nghiêng đầu hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
Nghe vậy, Thẩm Quân muốn nói nhưng lại cảm thấy nói sẽ không rõ, vì vậy hắn vươn tay ra kéo lấy tay của nàng, nàng liền đứng trước người hắn, sau đó bàn tay to của hắn cầm lấy tay Vô Ưu!
"Ai..." Cảm thấy tay mình bị bàn tay to ấm áp kia chạm vào, Vô Ưu lập tức hô lên một tiếng.
Nhưng Thẩm Quân lại không hề phật lòng, tay hắn nắm tay nàng trước tiên chấm mực nước một cái, sau đó bắt đầu viết một chữ phi rất to trên giấy! Lúc này, Vô Ưu cảm thấy hình như nàng bị bao phủ trong một bầu không khí kì lạ, giống như khắp mọi nơi là mùi vị của hắn, hơi thở của hắn phả vào sau tai, lòng nàng đang run lên từng đợt, hình như tâm trí nàng cũng không còn tập trung vào chữ phi kia nữa!
Lúc này, Thẩm Quân cũng thấy hơi thở của mình gấp lại, chóp mũi vương vấn một mùi hương nhẹ nhàng, mùi hương đó rất trong sạch, thẩm thấu vào tim gan! Sau khi viết xong một chữ phi, bàn tay của hắn vẫn cầm lấy bàn tay như ngọc của nàng, hắn không buông ra ngay, mà nàng cũng đang ngây người, hình như đã quên đẩy hắn ra! Giờ khắc này, dường như không khí trong phòng ngừng lại, hai người đều cảm thấy hơi thở của mình khó khăn thêm chút ít. Hắn đứng đằng sau nàng, mắt nhìn sau tai và má nàng, khuyên tai màu xanh biếc nhẹ ngàng rung động trước mặt, giống như trái tim kỳ lạ của hắn lúc này! Mà nàng đứng trước hắn, mắt nhìn chữ phi mà họ cùng viết, nhưng trái tim không biết đã đi tận nơi nào?
Đang lúc bọn họ căng thẳng, đột nhiên màn trúc bị vén lên, Liên Kiều bưng một cái khay đi vào. Vừa đi vừa nói: "Cô gia, nhị tiểu thư, đồ đạc đã được rửa sạch rồi!"
Nghe thấy giọng nói, Thẩm Quân và Vô Ưu lập tức phản ứng, lập tức buông tay, xoay người quay lưng đi, mà một người khác thì nhanh chóng bước ra một bước, cách hắn một khoảng, đồng thời Thẩm Quân còn cố ý ho khan hai tiếng!