Nghe nói như thế, Phục Linh cười nói: "Muội chỉ vì thấy hai mẹ con Chu công tử mẹ hiền con hiếu, nhìn Chu nãi nãi yếu ớt nhiều bệnh muội nhớ đến mẫu thân muội, nếu không có nhị tiểu thư thì không biết bây giờ mẫu thân muội ra sao, vậy nên có thể giúp thì muội sẽ giúp một chút, người tốt sẽ được báo đáp!"
"Hy vọng sau này Chu công tử thăng quan tiến chức vẫn nhớ đến Phục Linh muội!" Vượng Nhi cười giơ roi ngựa lên, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước...
Từ lúc đến Tiết gia thăm nhà về, Vô Ưu chuyên tâm vào nghiên cứu liều lượng thuốc mê. Sau giờ ngọ hôm nay, nàng đánh liều làm thí nghiệm một lần cuối cùng, đó là liều lượng chừng nào đủ để người ta ngủ mê mang không biết gì, nàng pha thuốc mê vào nước rồi uống nửa chén nhỏ, sau đó dần dần cảm giác cơ thể càng lúc càng tê dại, đầu óc càng lúc càng mê mang, nàng cố gắng muốn giơ tay lên cũng không có sức, nàng nghĩ: Chắc liều dùng như vậy là gần đúng rồi!
Đúng lúc này, một tiếng mở cửa vang lên, nàng nằm nghiêng trên ghế cố gắng mở to mắt nhưng mí mắt như nặng ngàn cân! Nàng nhìn thấy lờ mờ một người đàn ông mặc đồ đen đi đến, thấy bộ dạng của nàng lúc này bỗng nhiên hoảng sợ chạy tới bên cạnh nàng, đỡ tay nàng, nhíu mày hỏi: "Ngươi sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
"Không...Không sao!" Hình ảnh cuối cùng Vô Ưu nhìn thấy là một khuôn mặt lo lắng vội vàng, sau đó nàng nhắm mắt lại rồi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa!
Thấy Vô Ưu nhắm hai mắt lại, lay thế nào cũng không tỉnh, Thẩm Quân ôm nàng lo lắng gọi: "Vô Ưu? Vô Ưu?" Lúc này, nhìn thấy nàng ngất đi trong vòng tay mình, Thẩm Quân vô cùng sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ đành bế nàng lên rồi gọi to: "Người đâu! Người đâu!"
Liên Kiều và Ngọc Trúc ở bên ngoài nghe thấy tiếng gọi to lập tức chạy vào: "Cô gia? Nhị tiểu thư? Xảy ra chuyện gì vậy?" Hai người nhìn thấy Vô Ưu ngất trong lòng cô gia bỗng luống cuống tay chân. Vô Ưu sợ các nàng lo lắng nên cũng không nói cho các nàng biết chuyện mình thí nghiệm thuốc sau bữa trưa, chỉ mượn cớ mình buồn ngủ rồi để hai người đi ra ngoài!
"Mau đi mời đại phu!" Thẩm Quân lo lắng nói.
"Ngọc Trúc mau đi mời đại phu, cô gia, để nô tỳ xem mạch cho nhị tiểu thư trước!" Nói xong, Liên Kiều bước đến cầm cổ tay Vô Ưu bắt mạch!
Thẩm Quân quên mất Liên Kiều cũng là một đại phu, từ nhỏ đã đi theo Vô Ưu,hắn đặt hết hi vọng vào Liên Kiều. Giờ khắc này, Thẩm Quân mới biết rằng hóa ra mình lo lắng và bất lực như vậy, trước đây trên trên chiến trường hầu như ngày nào hắn cũng phải trải qua chuyện sống chết, qua nhiều năm tim hắn đã không còn bị ảnh hưởng bởi những chuyện như vậy nữa, nhưng lần này hắn lại vô cùng sợ hãi, rất sợ người đang trong trong vòng tay mình sẽ xảy ra chuyện! Cũng vào lúc này, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng cô gái này rất quan trọng với hắn!
Bắt mạch xong, sắc mặt Liên Kiều đã không căng thẳng như trước nữa, nói với Thẩm Quân: "Xin cô gia yên tâm! Hẳn là nhị tiểu thư đã uống thuốc mê rồi, khoảng một canh giờ nữa sẽ tỉnh lại!"
"Thuốc mê?" Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn xung quanh, quả nhiên thấy trên bàn bát tiên có một cái chén, bên cạnh cái chén là một bình sứ nhỏ. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm! Sau đó bế Vô Ưu về phía giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, trách: "Sao nàng ấy lại thử nghiệm thuốc một mình? Cũng không cho các ngươi ở bênh cạnh trông, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Nhị tiểu thư cũng không nói muốn thử thuốc, chỉ nói là buồn ngủ muốn nghỉ ngơi, rồi đuổi bọn nô tỳ ra ngoài!" Liên Kiều giải thích.
"Đi ra ngoài đi!" Thẩm Quân không có kiên nhẫn nghe Liên Kiều giải thích, phất phất tay bảo Liên Kiều ra ngoài.
" Nhưng..." Liên Kiều sao có thể yên tâm, muốn ở lại hầu hạ Vô Ưu.
"Có ta chăm nàng ấy là được rồi!" Thẩm Quân nói một câu rồi ngồi vào chiếc ghế thêu bên giường, mắt chăm chú nhìn vào người đang nằm trên giường!
"Vâng." Thấy thế, Liên Kiều chỉ đành bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Sau khi Liên Kiều ra ngoài không bao lâu sau, Ngọc Trúc dẫn một đại phu đến, để chắc chắn hơn Thẩm Quân bảo đại phu bắt mạch cho Vô Ưu lần nữa, mãi đến lúc đại phu nói là do thuốc mê Thẩm Quân mới yên tâm! Đại phu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Quân và Vô Ưu đang ngủ mê man.
Hắn lẳng lặng ngồi trước giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn người trước mặt, nàng yên lặng nằm trên giường, những sợi tóc đen nhánh buông xõa lên gối đầu, đôi mắt nhắm lại, hai hàng mi như hai cái bàn chải nho nhỏ dán trên mặt nàng, hắn chưa từng nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc như bây giờ, hắn phát hiện thật ra dung mạo của nàng rất dễ nhìn, càng nhìn lại càng muốn nhìn thêm, tuy không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, hai gò má trắng nõn như sứ tỏa ra ánh sáng mượt mà dưới ánh mặt trời. Hắn đưa tay ra, sống bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, hình như hắn thấy hơi thở của mình gấp hơn! Nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười. Nghĩ thầm: Bây giờ nàng ngủ, làm hắn dễ dàng làm càn một lần! Nếu nàng tỉnh, hắn còn đắn đo hơn nhiều. Nhưng mà hắn lại cảm thấy có phải như vậy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không? Cô gái này mang đến cho hắn rất nhiều cảm giác khác nhau, sự lương thiện của nàng, sự bình tĩnh của nàng, trí tuệ của nàng, sự dịu dàng của nàng, sự quật cường của nàng hấp dẫn hắn từng ngày từng ngày, tim hắn như mở ra vì nàng! Mặc dù hắn không biết tương lai sẽ thế nào nhưng giờ khắc này Thẩm Quân biết e rằng sau này quan hệ giữa hắn và nàng sẽ không đơn giản như vậy nữa!
Hắn trông nàng hơn một canh giờ, cũng nhìn nàng hơn một canh giờ, thời gian rất dài nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, mãi đến khi nàng tỉnh lại!
"Nàng tỉnh rồi hả?" Thấy nàng tỉnh, Thẩm Quân mừng rỡ nói.
Vô Ưu mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang nhìn mình, nàng giật mình! Ấp úng hỏi: "Ta...Ta đang ở đâu vậy?"
Nghe lời nàng nói, biểu cảm của Thẩm Quân không lạnh lùng như thường ngày, cười dịu dàng với nàng: "Vì sao hả? Nàng quên rồi sao? Chính nàng tự uống thuốc mê rồi bất tỉnh nhân sự, hại mọi người sợ bóng sợ gió một hồi!"
Vô Ưu nhíu mày, lập tức nhớ đến mọi chuyện sau giờ cơm trưa, nàng hỏi: "Ta...Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Tầm nửa canh giờ rồi!" Thẩm Quân trả lời.
"Lâu vậy sao? Vậy nghĩa là liều lượng ta dùng gần đúng rồi!" Vô Ưu lẩm bẩm.
Nhìn cô gái "tùy hứng" trước mặt, Thẩm Quân nhíu mày lại: "Làm phiền nàng lần sau thử thuốc thì nói cho ta biết một tiếng, hoặc là nói cho bọn hạ nhân một tiếng được không? Nếu lỡ như nàng xảy ra chuyện gì ta...mọi người phải làm thế nào?" Nói ra chữ ta, Thẩm Quân cảm thấy hình như không đúng cho lắm, lập tức sửa lại thành mọi người!
Nhìn người trước mặt cười với lạnh lùng chỉ cách nhau một giây, Vô Ưu nghĩ thầm: Khó khăn lắm mới cười một cái, giờ mặt đã lạnh lùng lại rồi! Sau đó, nàng nói: "Yên tâm đi, liều lượng thuốc mê ta đã thử tốt rồi nên sau này không cần thử nữa!"
"Thật sao?" Thẩm Quân vui mừng nói.
"Ừ." Vô Ưu gật đầu.
Cộc...Cộc...Cộc...
Đột nhiên có người gõ cửa phòng!
"Vào đi!" Vô Ưu nói với người bên ngoài.
Cửa phòng mở ra, Liên Kiều và Ngọc Trúc bước đến, nhìn thấy Vô Ưu đã tỉnh, hai người mừng rỡ cười nói: "Nhị tiểu thư, ngài tỉnh rồi hả? Ngài không sao chứ?"
"Vừa nãy nhà bếp phái người đến nói cơm tối đã chuẩn bị xong, có phải truyền cơm được rồi không?" Liên Kiều cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã xẩm tối, Ngọc Trúc đốt nên trong phòng lên. Vô Ưu cười nói: "Thảo nào ta thấy hơi đói bụng, thì ra là trời tối rồi, truyền cơm đi!"
(Đoạn trên là hơn một canh giờ, đoạn dưới là nửa canh giờ,đoạn này đến trời tối luôn rồi, tôi là tôi cũng đến chịu tác giả. Chẳng lẽ từ sau bữa trưa đến trời tối chỉ có hai tiếng hay một tiếng???
Trans by LeeMon.
dienndanlequydon.com)
"Vâng." Liên Kiều đáp lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, các nha hoàn dọn thức ăn lên bàn, Thẩm Quân và Vô Ưu cùng ngồi xuống! Vô Ưu thấy trên bàn có một bát canh, nhìn lại thì ra là canh gà, nhíu mày hỏi: "Sao lại là canh gà? Không phải trưa nay đã ăn canh gà rồi sao?"
Thấy Vô Ưu hỏi, Xuân Lan đứng bên cạnh nói: "Nhị nãi nãi, canh này là do lão phu nhân dặn nhà bếp nấu cho ngài! Còn phái người qua đây căn dặn nô tỳ nhất định phải cho ngài uống!"
Vô Ưu ngạc nhiên, thấy Thẩm Quân nhìn qua đây, nàng tò mò nói: "Nói cũng lạ, mấy ngày hôm nay ngày nào lão phu nhân cũng dặn nhà bếp làm canh đưa tới, mà toàn là canh bổ!"
"Chắc là lão phu nhân muốn tẩm bổ cho nàng!" Thẩm Quân nói một câu.
"Ta đang khỏe mạnh thì tẩm bổ cái gì chứ? Lại nói trước đây lão phu nhân cũng không quan tâm ta như vậy!" Vô Ưu vẫn chưa nghĩ ra lý do.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân thấy hình như không đúng lắm. Lúc này, Xuân Lan đứng bên cạnh cười nói: "Nhị nãi nãi, nếu không thì ngày mai nô tỳ tranh thủ thời gian qua hỏi Song Hỉ bên người lão phu nhân, tỷ ấy là con sâu trong bụng lão phu nhân, lão phu nhân đang nghĩ gì, tỷ ấy nhất định sẽ biết!"
"Vậy cũng được!" Vô Ưu cười cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân ở đối diện, thấy hắn không nói tiếng nào, chắc là cũng ngầm cho phép.
Sau đó, hai người bắt đầu ăn cơm. Lần này, Thẩm Quân không để các nha hoàn ra ngoài, có lẽ là vì cảm thấy ở cùng một chỗ với Vô Ưu rất không tự nhiên? Thật ra hắn thích ở chung với nàng, nhưng bây giờ hắn cảm thấy rất xấu hổ, không, phải là hồi hộp. Ha ha, Thẩm Quân hắn từ lúc nào lại hồi hộp khi đứng trước nữ nhân chứ? Hắn cười thầm.