Y Lộ Phong Hoa

Chương 60-1: Đương gia làm chủ (1)



Editor: Tử SắcY

"Này cũng đều trách bụng ta không tốt!" Nói đến chuyện không có con nối dòng, Chu thị lại một mặt u sầu.

"Lão nô nói sai rồi, thỉnh nãi nãi trách phạt!" Nhìn Chu thị không vui, Tống mụ nhanh cúi đầu nói.

"Mắc mớ gì đến ngươi, đều là ta không tốt!" Chu thị nói.

"Nương, không có con trai thì như thế nào? Ngài yên tâm, về sau Vô Ưu sẽ dưỡng lão ngài, khẳng định sẽ không thể kém so với người có con là được." Vô Ưu ở một bên khuyên giải nói. Nghĩ rằng: Ở cổ đại mệnh nữ nhân thật sự là mệnh khổ, chỉ muốn ngóng trông gả cho một phu quân tốt, còn phải có tôn mẫu tốt, rồi còn phải sinh nhi tử tốt, tỷ lệ này thật sự đúng là rất nan giải!

Nghe được lời nữ nhi nói, khuôn mặt u sầu Chu thị cũng đã giảm bớt, khẽ cười nói: "Nương đương nhiên biết ngươi là người biết chuyện có năng lực, yên tâm đi, nương sẽ không luẩn quẩn trong lòng nữa, về sau nương có thể dựa vào ngươi là yên tâm rồi!"

Sau đó, Bình Nhi bưng hai chén nước trà đi vào, từng chén từng chén bưng đến trước mặt Chu thị cùng Vô Ưu. Còn bẩm báo nói: "Đại nãi nãi, vừa rồi đại phu đến xem vết thương của Nhị nãi nãi, nói là ít nhất phải ở trên giường một tháng mới tốt, còn muốn mỗi ngày đều phải bôi thuốc mỡ mới có thể."

Nghe được đáp lời, Chu thị nhíu mày."Chuyện này nàng có thể chịu được!"

"Cũng không phải là sao? Bây giờ hôm nay trời lại nóng như vậy, vết thương này thật sự là khó dưỡng, nói không chừng còn có thể để lại sẹo đâu!" Tống mụ nói.

"Vết thương trên người này cũng chính là một điểm đau đớn, cứ nhẫn nhịn thì sẽ trôi qua thôi, nhưng là ở trước mặt nha đầu bà tử bị đánh nặng như vậy, sớm đã mất thể diện rồi, lại nói lúc nãy lão thái thái cùng đại gia thực sự là nổi giận, về sau Nhị nãi nãi muốn xuất môn cũng rất khó khăn nha!" Bình Nhi ở một bên nói.

"Đây đều là Nhị nãi nãi gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!" Liên Kiều luôn luôn đều là người yêu ghét rõ ràng.

Nghe được các nàng bàn tán, khóe miệng Vô Ưu nhếch lên một cái, sau đó đem nước trà lên chậm rãi thưởng thức, trong lòng cũng là nhàn tản sung túc, nghĩ rằng: Hôm nay nước trà làm thế nào mà hương vị lại thơm ngọt như vậy đâu?

"Muốn nói thì vẫn là nhị tỷ chúng ta có mưu trí, thì ra là ngài đã sớm để tâm chuyện mấy năm qua Nhị nãi nãi chấp chưởng quản gia tham tiền. Kỳ thực cái đó trong lòng nhóm chúng ta ít nhiều gì cũng rõ ràng một chút, chỉ là không có chứng cớ, hơn nữa cũng không dám đi đến trước mặt lão thái thái cùng đại gia cáo trạng!" Bình Nhi ở một bên cười nói.

"Nhị tiểu thư, ngài khi nào đã lưu ý đến sổ sách này? Lại còn cho người ta đem củi gạo đổi từ bạc mà thương gia đưa cho ngài? Thế nào mà nô tì một điểm cũng không biết? Nô tì suốt ngày đều đi theo ngài đâu!" Liên Kiều ở một bên nghi hoặc nói.

Nghe được lời các nàng nói, Vô Ưu hé miệng cười."Ta muốn cho các ngươi biết, vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà? Hôm nay cũng không có tiết mục nhị nương cùng Dung tỷ ở trước mặt tổ mẫu cáo trạng ta!"

"Ha ha, thì ra là nhị tỷ đã sớm lên kế hoạch tốt rồi!" Tống mụ cười nói.

"Cũng không phải đã sớm lên kế hoạch, chỉ là còn chưa nghĩ làm sao bây giờ mà thôi! Vốn chuyện thương gia đưa bạc đến cho ta, thì ta đã ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, sợ về sau nhị nương gây sự với ta, hơn nữa tiền ở trong nhà ta đã quả quyết là sẽ không tham, nếu làm như vậy có thể sẽ làm mất đi sự tín nhiệm của tổ mẫu cùng cha, cũng làm nương mất mặt. Cho nên đành phải nhờ thương gia đổi thành củi gạo để ở trong sài phòng, không nghĩ tới nhị nương cùng Dung tỷ quả thật là lấy chuyện này để nói, vừa vặn ta còn không biết có nên bẩm báo cho tổ mẫu với cha chuyện những năm qua nhị nương luôn lấy đi tiền hoa hồng hay không thì các nàng đã hành động vừa ăn cướp vừa la làng trước!" Vô Ưu khẽ cười nói.

Nghe nói đến mấy chuyện này, Chu thị cũng cười nói: "Hoàn hảo ngươi là một đứa nhỏ có tâm, bằng không lần này nương ngươi cũng hết đường chối cãi!" Nghĩ lại mấy năm nay nàng thật sự đúng là đã ăn qua không ít khổ từ chi thứ hai các nàng, nếu không có nữ nhi tốt này, thật sự là vĩnh viễn không có ngày xoay người!

"Nãi nãi chúng ta có lòng nhân từ, như thế này còn cầu tình giúp Nhị nãi nãi đâu, nếu không phải là ngài nha, một trăm đòn roi này nếu đánh xuống, còn không trực tiếp muốn mạng của Nhị nãi nãi!" Bình Nhi ở một bên nói.

"Đến cùng cũng là một phu, lúc đó Dung tỷ cầu ta như vậy, nếu ta không nói câu nào thì vẫn cũng cảm thấy khó xử!" Chu thị mỉm cười nói.

"Nãi nãi nhưng lại lấy ơn báo oán, người có lòng tốt cuối cùng sẽ có phúc báo!" Tống mụ nói.

Vô Ưu dùng ánh mắt sâu xa nói: "Kỳ thực nếu nương không cầu tình, thì lão thái thái với cha cũng biết một trăm roi đòn này nếu đánh tiếp sẽ lấy mạng người, cho nên tất nhiên sẽ không thật sự đánh một trăm roi đòn!"

"Tại sao lại thấy như vậy?" Chu thị tò mò hỏi.

"Nương nghĩ lại xem cha dù sao cũng là mệnh quan triều đình, thế nào lại đánh đi chết thiếp thất mình, tuy rằng nhị nương sai, nếu đánh chết cũng sẽ không có phiền toái quá lớn, nhưng dù sao cha vẫn muốn có thanh danh tốt, thanh danh đánh chết tiểu thiếp kia thật sự là không được xuôi tai. Còn nữa, nhị nương đến cùng vẫn là nương của Nghĩa ca cùng Dung tỷ, nếu đem nương đánh chết , vậy cả đời con trai con gái còn không đem cha trở thành kẻ thù? Tổ mẫu chắc chắn sẽ không đồng ý tôn tử với cháu gái mình coi nàng là kẻ thù. Nhưng mà chuyện này dù sao nhị nương cũng đã phạm sai lầm quá lớn, nếu không trừng phạt thì về sau sẽ có người dám làm theo, cái nhà này cũng khó có thể chống đỡ được. Cho nên chỉ có thể vừa không lấy mạng nhị nương, vừa muốn nhị nương nhớ kỹ giáo huấn này, làm cho từ trên xuống dưới nhà chúng ta không còn phê bình kín đáo mới là!" Vô Ưu phân tích cho mẫu thân.

"Uh, cũng có lý!" Chu thị gật gật đầu.

"Cho nên nương lúc này đứng ra biện hộ cũng như cho cha cùng tổ mẫu có bậc thềm xuống, lại còn biểu hiện nương là chính thất rộng lượng, cho nên nương làm vậy là đúng rồi!" Vô Ưu cười vỗ vỗ mu bàn tay mẫu thân.

"Nương ngươi là người không có tâm kế, lúc đó ta cầu xin cũng không có nghĩ nhiều như vậy đâu!" Chu thị cười cười.

"Cho nên người lương thiện không cần có tâm kế, cũng sẽ có phúc báo !" Vô Ưu cười nói.

Mọi người lại nói đùa một phen, rồi truyền cơm, Vô Ưu ở trong phòng Chu thị ăn qua cơm chiều xong mới về phòng mình...

Mà Lí thị bên này lại không có chuyện cười vui vẻ gì, nếu có cũng chỉ giống như tiếng rên giết heo.

"Ai u! Đau a... A..." Lí thị ghé vào trên giường, quần đã được cởi ra, một tầng chăn mỏng che đến giữa hai chân, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh ở bên cạnh bôi dược lên mông nàng, còn Dung tỷ thì đứng ở một bên hỗ trợ, nhìn đến vết thương từ bên hông đến mông kia, thật sự là làm cho da đầu người ta phải run lên, Dung tỷ cũng đã rớt xuống nước mắt vài lần!

"Hai bà tử kia xuống tay cũng quá độc ác, ngươi xem còn đánh Nhị nãi nãi nữa, mà đại phu cũng nói không đến một tháng thì không được xuống giường đâu!" Hồng Hạnh ở một bên bôi được lải nhải.

"Các nàng thật sự cũng không dám xuống tay nhẹ, đại gia có nói qua nếu dám xuống tay nhẹ lừa gạt hắn, thì đều bị đuổi ra ngoài đâu!" Liễu Xanh ở một bên nói.

"Tổ mẫu cùng cha lần này cũng quá độc ác rồi!" Dung tỷ ở một bên oán giận.

"Uổng công ta hầu hạ hắn hơn hai mươi năm, thế nhưng một chút tình cảm cũng không lưu, ta... Ai u! Ngươi bôi dược, ngươi không nhẹ được một chút á? Ai u..." Hình như là tay Hồng Hạnh lỡ bôi mạnh một chút, nên bị Lí thị mắng.

"Còn nói đâu, hiện tại lại la ó được gì chứ, chẳng những nương bị đánh, chúng ta trong vòng hai ba tháng cũng không thể xuất môn, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bị cắt, ba tháng này chúng ta phải hầm dược như thế nào chứ?" Tiết Dung sầu mi khổ kiểm oán giận nói. Nàng còn muốn đi đến chỗ sư phụ học vũ đạo đâu, lại nhìn trúng một bộ trang sức cùng quần áo mới, hiện tại nàng hoàn toàn không cần nghĩ tới nữa rồi!

"Còn nói đâu, ta luôn luôn đều nháy mắt với ngươi, ý bảo ngươi không cần nói đến cái chuyện sổ sách kia, nhưng dường như ngươi lại không phát hiện ra, bằng không làm sao có thể nháo đến tính thế như thế này!" Lí thị oán giận.

Nhưng là, nói tới đây Tiết Dung cũng là một mặt ủy khuất."Ta làm sao mà biết nương khi bắt đầu quản gia đã lấy nhiều bạc không nên lấy như vậy? Tuy rằng ta luôn luôn biết những thương gia này vào ngày lễ ngày tết đều sẽ hiếu kính nương một vài thứ, nhưng lại không nghĩ tới bình thường cũng còn đưa đều tiền hoa hồng? Ta vốn cho rằng đã bắt được bím tóc của đại phòng các nàng, ai biết chẳng những không lật đổ các nàng, ngược lại còn bị huých hít bụi một cái, còn làm cho ngươi bị đánh như vậy!"

"Nhìn ngươi bình thường rất khôn khéo, nhưng sao lại ngu dốt như thế, ngươi cũng không nghĩ lại chỉ bằng chút tiền tiêu vặt hàng tháng của chúng ta mà có thể cho ngươi mua nhiều quần áo trang sức đẹp như vậy, còn có thể cho mới lão sư đánh đàn vẽ tranh khiêu vũ cho ngươi sao? Còn có ca ca ngươi nữa, chỗ Tư Thục tiên sinh không cần thiết chuẩn bị sao? Hắn cùng cẩu bằng hữu ở bên ngoài vui chơi giải trí nơi nào không là tiền? Nếu không phải vì huynh muội các ngươi, nương ta tại sao lại làm như thế? Ô ô..." Nói xong, Lí thị thế nhưng ủy khuất khóc ồ lên.

Lí thị nỉ non làm Tiết Dung có chút không phục, nói: "Nương, bạc này ngài cũng đâu có dùng toàn bộ ở trên người ta với ca ca? Ta nhìn thấy cậu mỗi lần đến đều không hề đi về tay không. Hơn nữa năm đó lúc ông ngoại còn sống, ngài về nhà mẹ đẻ không phải là mua một cái sọt rồi thứ này thứ nọ trở về sao, còn mang một bao bạc vụn cho ông ngoại làm tiền tiêu vặt, đúng rồi, lần đó ngài nói ngay cả nhà cậu sửa phòng cũng là tiền của ngươi lấy ra!"

Nghe được lời vạch trần của nữ nhi mình, Lí thị không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi cái đồ không có lương tâm, ngươi nói lại xem những đồ ăn tốt nhất trong nhà ngoại công không phải là ông ngoại đưa cho ngươi sao? Lại nói ta là nữ nhi của ông ngoại ngươi, cái người mà ngươi gọi là mợ kia là loại người gì không phải ngươi không biết, chẳng lẽ muốn cho ông ngoại ngươi đói chết sao? Ta cho cậu ngươi tiền sửa phòng ở cũng là xem phân lượng của ông ngoại ngươi, chẳng lẽ ngươi cho ông ngoại ngươi ở trong phòng bị dột sao? Lại nói cậu ngươi từ nhỏ cũng rất đau ngươi, sư phụ dạy cầm dạy vẽ không phải là cậu ngươi giúp đỡ tìm mời đến sao?"

Lí thị nói làm cho Dung tỷ cúi đầu im lăng, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Vậy ngài cũng nên sớm nói một chút cho nữ nhi chứ, để hôm nay nữ nhi làm việc ngốc như vậy, chẳng những không bắt được con ma ốm với nữ nhi của nàng, ngược lại còn làm nương chúng ta bị đánh hai mươi roi đòn!"

Khi nói chuyện, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh đã giúp Lí thị bôi xong thuốc mỡ, Lí thị không khỏi cảm thấy có chút không đúng, cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói:

"Dung tỷ, ngươi nói Vô Ưu có phải biết trước ngươi sẽ đi cáo trạng nàng với tổ mẫu cùng cha ngươi không?"

Nghe mẫu thân nói như vậy, Dung tỷ cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng cảm giác rất kỳ quái, nghi hoặc nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm giác có chút không thích hợp.

Ngươi nói nếu nàng không nhận tiền hoa hồng, vì sao lại thu những quả hạch mà thương gia đưa, rồi lại đặc biệt để ở trong sài phòng, giống như là biết rõ chúng ta điều tra nàng! Đúng rồi, kỳ thực nàng đã sớm biết những chuyện về mấy năm gần đây nương đã làm, nhưng lại án binh bất động, chắc chắn là vì chúng ta động thủ trước, nàng mới dĩ dật đãi lao*!"

[*Dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công]

Nghe được lời nữ nhi phân tích, Lí thị nói: "Đúng rồi! Chắc chắn là như thế này. Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Vô Ưu này tuổi không lớn, nhưng lại làm việc đa mưu túc trí* như thế, chúng ta nhưng lại rơi vào cạm bẫy của nàng!"

[*Đa mưu túc trí: nhìn xa trông rộng]

"Hừ, không nghĩ tới nàng lại thay cha lấy ra năm trăm lượng bạc, lại cố ý không cho tiên sinh phòng thu chi ghi chép lại, vì đây chính là mồi cho ta mắc câu! Tiết Vô Ưu, ngươi rất đáng giận!" Tiết Dung phẫn hận móng tay thật dài đâm sâu vào trong thịt.

"Xem ra chúng ta đã xem nhẹ nàng, lần này nàng làm cho chúng ta ngã đau như vậy, về sau chúng ta ở Tiết gia đã không còn mặt mũi để xuất môn ! Ai, mặt mũi ta cũng thật sự là mất hết. Về sau còn đối mặt với bọn nô tài bà tử nha đầu thế nào đây!" Nói xong, Lí thị thật sự thiếu chút nữa đã che mặt khóc lên.

Nhìn đến mẫu thân như thế, Tiết Dung chỉ có thể nhanh khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nản chí! Dù sao ngươi so với con ma ốm kia có tuổi trẻ mạo mĩ hơn, hơn nữa lại còn sinh cho Tiết gia đứa con trai duy nhất, hiện tại chẳng qua là cha đang trấn an cái ma ốm kia thôi, chỉ vì có thể đi lên một bước trên con đường làm quan mà thôi, cha sớm muộn gì cũng có thể một lần nữa đối xử tốt với nương!"

Nói tới đây, Lí thị không khỏi đau thương nói: "Cái ma ốm kia chẳng qua là dựa vào họ hàng xa, hiện tại lại còn có một nữ nhi tột, mà bây giờ trong tay nữ nhi nàng còn có thôn trang, lại có tiền, cha ngươi sẽ càng đối với nàng tốt hơn!"

"Nương, nữ nhi cũng không tin bằng khuôn mặt của nữ nhi về sau không thể gả cho người giỏi hơn, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà người có quyền thế, nương ngài về sau mỗi ngày cũng không cần phải buồn lo. Lại nói nhà này về sau cuối cùng cũng là của ca ca, ngài là mẹ ruột của ca ca, các nàng ai cũng không thể vượt qua ngài!" Tiết Dung không phục nói.

"Ai, nói là nói như vậy, nhưng ca ca ngươi hiện tại không được tốt!" Nói đến Nghĩa ca, Lí thị không khỏi giận dữ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.