Y Lộ Phong Hoa

Chương 61-1: Mảnh giấy gợi ý khéo (1)



"Hắn đối với ngươi có tốt không?" Vô Ưu vốn không nghĩ sẽ hỏi, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu.

Uất Trì Lan Hinh đương nhiên là biết từ hắn này tượng trưng cho ai, đôi mắt lập tức tối sầm lại, nhưng mảnh ảm đạm kia lập tức biến đổi tan mất ngay trong mắt. Khóe miệng kéo xuống nói: "Hai người vốn không có bao nhiêu hiểu biết, đột nhiên lại ở cùng nhau thì đương nhiên là phải cần nhiều thời gian ở chung mới có thể đạt được sự ăn ý giữa vợ chồng, nhưng mà hắn nho nhã lễ độ với ta, rất là tôn trọng, chuyện trong nhà cũng mặc cho ta làm chủ, không nói nhiều một câu, chỉ là công việc của hắn rất bề bộn, nên thường xuyên nghỉ ngơi ở trong thư phòng, mà ban ngày hắn lại ở trên triều làm việc trong nha môn, cho nên cơ hôi một mình ta với hắn ở chung cũng không phải rất nhiều!" Nói tới đây, trên mặt Lan Hinh có chút ít nhiều cô đơn.

Tuy rằng Lan Hinh che giấu mảnh cô đơn kia trong mắt, nhưng Vô Ưu vẫn nhìn thấy. Thực ra nàng biết Tần Hiển đối với Lan Hinh cho dù có xấu cũng không xấu đến chỗ nào, hắn là người khiêm tốn, mặc dù không vừa lòng lắm với phu nhân mới của bản thân nhưng hắn cũng sẽ tôn trọng đối phương, nhiều lắm cũng chỉ là lạnh nhạt với nàng thôi. Nhưng đối với vợ chồng khác mà nói dù sao cũng là yến tiệc tân hôn ngươi, cũng là lúc thêm mỡ trong mật, mà lạnh nhạt như vậy chẳng phải là làm cho người ta thương tâm quá mức sao? Ngay sau đó, Vô Ưu vỗ vỗ tay Lan Hinh, khuyên giải an ủi nói: "Ngươi không phải cũng nói sao? Dù sao trước kia cũng không quen thuộc lắm, cần phải có một khoảng thời gian hiểu biết lẫn nhau. Lại nói nam nhân đều là lấy sự nghiệp làm trọng, không phải là cũng giống như cha ta với cha ngươi sao? Mỗi buổi sáng đều phải đi ra ngoài, đến tối mới có thể trở về!"

"Ngươi không cần khuyên ta, những chuyện đó ta đều hiểu rõ ràng. Không sợ ngươi chê cười, từ lần đầu tiên ta bắt đầu nhìn hắn trong lòng ta... Cũng không bỏ xuống được. Mà dòng dõi nhà ta như thế, ta biết cả đời này khẳng định là không có duyên phận với hắn, chỉ có thể một mình liếc ngắm hắn một cái từ xa thôi. Nhưng lại không nghĩ tới hôm nay ta với hắn có thể có duyên phận như vậy, hiện tại ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, còn có thể chăm sóc thức ăn, cuộc sống hằng ngày của hắn, sau này còn có thể làm bạn cả đời, ngươi nói ta còn có điều gì tốt xa xỉ mà đòi hỏi?" Lúc Uất Trì Lan Hinh nói lời này trong mắt nàng tràn đầy tinh thần.

Vô Ưu biết kia một mảnh tinh thần kia là hi vọng tất cả với sau này, cũng là tất cả gửi gắm với phần tình cảm này, giờ phút này, trái tim nàng thật sự thật không biết là mùi vị gì, cảm giác như lừa gạt ý chí của nàng ấy, nhưng cho dù không lừa gạt thì thế nào? Nói cho nàng ấy lời nói kia cũng chỉ có thể là làm tăng vết thương lẫn nhau, cọc hôn sự này vốn là ai cũng thay đổi không xong, hơn nữa ngày đó dù co nói cho nàng là trong lòng Tần Hiển không có nàng, lúc ấy nàng sẽ không gả sao? Cho dù là nàng có thể làm chủ hôn sự của bản thân, đoán chừng nàng cũng sẽ không buông tay phần tình cảm này, nhất định sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bay xuống thôi? Bởi vì nàng có thể nhìn ra phần tình cảm mà Lan Hinh đối với Tần Hiển kia rất là sâu, rất rất sâu. Hiện tại chỉ có thể hi vọng là lâu ngày sinh tình, dù sao Lan Hinh cũng là một nữ tử tốt đẹp như thế!

"Nếu hắn biết ngươi có tình cảm sâu với hắn như thế, nhất định là hắn sẽ bị ngươi cảm động!" Vô Ưu cười nói.

"Ta luôn đều đợi ngày đó!" Lan Hinh lại cười nói.

Còn nói nói thêm mấy câu, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, sau đó, bên ngoài truyền đến thanh âm mã phu."Thiếu phu nhân, đã đến chùa bạch mã!"

"Chúng ta vừa nói chuyện tí, không nghĩ nhanh như vậy đã đến rồi!" Lan Hinh cười nói một câu.

"Đúng vậy." Vô Ưu cũng cười nói.

Sau đó, một bà tử ở bên ngoài vén mành lên, ván gỗ đạp sớm đã ở phía dưới xe ngựa dọn sẵn, Hạ Hà đi lên dìu Lan Hinh xuống, Liên Kiều cũng đi lại đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa. Vài nha đầu bà tử đều theo đuôi Lan Hinh cùng Vô Ưu đi lên bậc thang đi về phía chùa bạch mã.

Kiến trúc ban đầu của chùa bạch mã này là cho triều đại trước, cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, bên trong thờ đều là thế âm bồ tát, nghe nói rất linh nghiệm, cho nên mấy trăm năm này người đến đều hương khói tràn đầy. Hiện tại đang ở giữa mùa vụ thu hoạch, cho nên người đến dâng hương cũng không nhiều lắm.

Trên vô số bậc thềm, rốt cục thì cũng đã đi tới trong miếu, đoán chừng là Tần gia thường thường đến bố thí đi, chỉ thấy một bà tử đi một lát, thì có một vị hoà thượng trẻ tuổi đi ra, đi lên hai tay tạo thành chữ thập với Lan Hinh nói: "Thí chủ có lễ !"

Lan Hinh nhanh cúi đầu nói: "Xin hỏi nhất phiến đại sư có ở đây không? Lão phu nhân nhà ta muốn ta thay ngài xin săm, muốn mời nhất phiến đại sư phân giải săm!"

"Nhất phiến đại sư đang ngồi ở trong, mời thí chủ đi xin săm trước, sau nửa canh giờ nhất phiến đại sư sẽ tới vì thí chủ phân giải săm!" Tiểu hòa thượng kia đáp lại.

"Làm phiền tiểu sư phụ!" Lan Hinh cúi đầu nói một câu, tiểu hòa thượng kia nói một tiếng a di đà phật rời khỏi đại điện.

Tiểu hòa thượng kia đi rồi, Vô Ưu cười hỏi: "Hôm nay người tới đây để xin săm?"

"Là tổ mẫu muốn ta thay tiểu cô Ngọc quận chúa xin săm." Lan Hinh trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhớ tới tin đồn nghe được trước kia, cho nên hỏi: "Ngọc quận chúa hiện tại thế nào rồi?"

Nghe được câu hỏi của Vô Ưu, Lan Hinh quay đầu nhìn liếc mắt một cái Hạ Hà, Hạ Hà hiểu ý dẫn mọi người rời khỏi đại điện, dù cả Liên Kiều cũng dẫn theo ra ngoài, lúc trước mặt chỉ còn lại hai người Lan Hinh cùng Vô Ưu, Lan Hinh mới nói: "Chuyện tiểu cô nhà ta có phải là ngươi cũng có nghe nói hay không?"

"Có nghe nói một chút!" Vô Ưu gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.