Ý Loạn Tình Mê

Chương 22: Hoắc Viễn Chu gây bất ngờ



Sau khi Lộ Dao ăn xong, dạ dày thoải mái không ít, cô lười biếng vươn vai rồi lại ngã lên giường, chôn mặt vào gối, tiếp tục đánh giấc.

Vài phút sau, Lộ Dao lại nghe thấy tiếng gõ cửa kì lạ, cô kinh ngạc nhìn về phía cửa, ấn mạnh vào lỗ tai, nghĩ rằng mình bị ảo giác.

“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.

Từ lúc nào mà nhà cô lại biến thành chợ rau như thế?

Ai cũng có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

“Ai đó?”

“Tôi!”

Vẫn là Tưởng Trì Hoài.

Đàn ông đều là những kẻ lừa đảo, vừa mới thề thốt son sắt nói rằng sau này sẽ không bao giờ tùy tiện vào nữa, quả nhiên chính là đánh rắm!

Lộ Dao hét vào cửa: "Sao anh lại vào được!!”

Tưởng Trì Hoài: “Tôi vẫn luôn ở phòng khách.”

“……”

Lộ Dao định thần lại, may mắn thay lúc nãy cô không xuống bếp tìm nước uống, nếu không đã bị Tưởng Trì Hoài nhìn thấy cả rồi.

“Tôi vào đó.”

“Chờ chút!” Lộ Dao tay chân luống cuống chui vào trong chăn, che kín mít người mình lại.

Lúc này cô mới có thời gian hỏi anh: “Tưởng Trì Hoài, anh đủ chưa hả! Sao anh còn không đi?”

Lúc Tưởng Trì Hoài đẩy cửa ra bước vào, thì thấy Lộ Dao đã bọc cả người mình lại như cái bánh chưng, anh cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Anh bước đến và đặt một ly nước ấm lên tủ đầu giường, quét mắt nhìn cô, “Bụng còn đau không?”

Lộ Dao: “Thoải mái nhiều rồi.”

Cô lặng lẽ nhìn Tưởng Trì Hoài chăm chú, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Tưởng Trì Hoài, anh ở trong phòng tôi, vấn đề an toàn và riêng tư của tôi, không thể nhận được bất cứ bảo đảm nào, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ bị anh dọa mà ra bệnh tâm thần.”

Tưởng Trì Hoài nghe vậy, ngước mắt lên, đối diện với cô vài giây, khẩu khí không thể xen vào: “Tôi nói rồi, hôm nay là ngoại lệ, sẽ không có lần sau.”

Tạm dừng một lúc, anh cố tình làm giọng điệu trở nên trầm thấp và chậm chạp: “Khuya khoắt ở quán bar uống rượu làm loạn, uống say rồi phát điên đả thương người khác phải nhập viện, đột nhiên không kịp phòng bị mà tôi bị em nôn đầy ra người, Lộ Dao, người bị dọa ra bệnh tâm thần là tôi mới phải!”

Lộ Dao: “……”

Tưởng Trì Hoài bưng khay lên, rồi dặn dò cô: “Uống chút nước ấm rồi ngủ tiếp.”

Vừa đi chưa được vài bước, anh bỗng dừng chân và xoay người lại, “Lộ Dao, tôi vẫn không đói khát đến mức phải dùng sức với cô gái mà tôi thích.”

Lộ Dao: “……”

Cô phát hiện ra rằng khi đối mặt với Tưởng Trì Hoài, mãi mãi cũng chỉ có anh áp bức cô, mà chức năng biểu đạt ngôn ngữ của cô cũng đang lặng lẽ thoái hóa.

Tưởng Trì Hoài vừa đi đến phòng khách, điện thoại đã vang lên, anh đặt cái khay lên tủ rượu ở quầy bar, lấy điện thoại ra, khi thấy hiển thị người gọi đến là Giang Đông Đình, anh hơi bất ngờ.

Anh khựng lại vài giây mới ấn nút trả lời, khách sáo hỏi: “Giang tổng, có gì phân phó?”

Giang Đông Đình: “Phân phó cũng không dám, chiếc Veyron tôi đặt hàng một thời gian trước đã đến Hồng Kông, chiều nay sẽ cập bến, khi nào rảnh thì cho tôi một số lời khuyên về kỹ năng đua xe đi được không?”

Tất nhiên Tưởng Trì Hoài sẽ không ngây thơ mà tin rằng Giang Đông Đình chỉ hẹn đua xe đơn giản như thế, tám chín phần cũng có liên quan đến dự án mà anh đã nói với anh ta trong lần trước đến Tokyo.

Anh cười nói: “Tôi đã tự mình lái xe vào trại tạm giam, anh thật sự yên tâm với kỹ năng đua xe của tôi sao?”

Giang Đông Đình cười khẽ, đáp lại anh: “Anh không nói chuyện này, suýt nữa tôi cũng quên béng, nghe nói bên cạnh anh có một cô bé, kỹ năng đua xe đỉnh cao, có thể khiến cho Chu Cảnh Xuyên mệt mỏi, đến lúc đó cùng đưa cô ấy đến đây đi, tôi sẽ tìm cô ấy để bàn luận về kỹ năng đua xe.”

Nếu chỉ đơn giản là chơi đùa, Tưởng Trì Hoài sẽ không chấp nhận lời mời, anh và Giang Đông Đình không cùng một loại người, không thể chơi chung với nhau, nhưng nếu liên lụy đến lợi ích kinh doanh, thì anh vẫn phải đi hẹn, anh lập tức nhận lời.

Sau khi Tưởng Trì Hoài rời đi, Lộ Dao bị mất ngủ, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Buổi chiều đến bệnh viện thăm Chu Cảnh Xuyên chính là bước vào quỷ môn quan, cô có thể trở về hay không thật sự cũng không chắc chắn, bây giờ Chu Cảnh Xuyên đang có thù oán với cô, sau khi nhìn thấy cô, nói không chừng anh ta sẽ thật sự một tay bóp chết cô mất.

Ngoài ra còn có một bữa tiệc tối có thể so với Hồng Môn Yến, với ông Lộ và bà Lộ, và gia đình bác Tưởng ăn cơm, đó chính là xuống địa ngục, một khoảng thời gian khó khăn, sống không bằng chết.

Lộ Dao thở dài, lập tức cảm thấy cuộc sống đang chìm vào một mảnh đen tối, sống không còn gì luyến tiếc.

Sau khi nghe xong một bản nhạc nhẹ, cô mới mơ màng sắp ngủ.

Khi cơn buồn ngủ ập đến, thì cô lập tức bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại giòn giã và dồn dập.

Trong lòng Lộ Dao một trận bực bội, cho rằng vẫn là Tưởng Trì Hoài, cô vô cùng miễn cưỡng mở mắt ra, cầm lấy điện thoại, và nhìn vào màn hình.

Lúc nhìn thấy chữ Hoắc, cô lập tức mở to hai mắt, vội vàng trượt xuống nút trả lời, “Alo, chú Hoắc.”

“Ở nhà à?”

“Vâng, phải.”

“Xuống tầng dưới đón anh, anh không có thẻ truy cập, không thể vào thang máy.”

Lộ Dao choáng váng.

“Dao Dao, anh đang ở Bắc Kinh, ở tầng dưới của em, xuống lầu đón anh.” Hoắc Viễn Chu không đợi cô hỏi, tự mình chủ động nhắc lại.

“Đi ngay, đi ngay" Lộ Dao cúp điện thoại, rồi ngồi im trên giường nửa phút.

Cô lấy hai tay xoa mặt, lúc trước anh đổi chuyến bay từ Osaka bay thẳng đến Thượng Hải để gặp cô, đã làm cô mừng rỡ như điên, điều bất ngờ hôm nay quả thực có thể làm cô vui sướng phát khóc.

Lần trước, anh là bạn, là thân phận " chú " mờ ám.

Hôm nay, anh là bạn trai của cô.

Sau khi Lộ Dao nhảy nhót hoan hô một trận, cô nhanh chóng kéo chăn lên và rời khỏi giường, đi chân trần đến phòng giữ quần áo và lôi hết tất cả quần áo ra…

Tầng dưới.

Hoắc Viễn Chu đã xem đồng hồ không dưới chục lần, từ lúc cô bắt đầu nói đi ngay, hơn hai mươi phút cũng đã trôi qua, mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Cô đang thử hết một lần tất cả quần áo mang từ nhà đến sao?

Hoắc Viễn Chu lại hút xong một điếu thuốc nữa, anh vứt tàn thuốc xuống, khoanh hai tay trước ngực, thần sắc nhàn nhạt đứng ở mép bồn hoa, và vẫn nhìn vào cổng lớn của tòa chung cư.

Mười phút nữa trôi qua.

Anh gõ nhẹ những ngón tay xuống cánh tay, không gọi điện thoại thúc giục, cũng không hề thiếu kiên nhẫn.

Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra và mở lên, trợ lý Hình gửi đến một tin nhắn:

[ Tin tức đáng tin cậy, Giang Đông Đình góp vốn 680 triệu đôla một lần nữa, anh ta cố tình thu mua lại bộ phận cổ phần công ty chế biến dược phẩm của tập đoàn Viễn Đông ở Zurich của chúng ta. ]

Ánh mắt Hoắc Viễn Chu có chút nặng nề, chuyến đi đến Tokyo lần trước, anh và Tưởng Trì Hoài đều may mắn gặp được ông trùm dược phẩm quốc tế khu vực Châu Á - chủ tịch tập đoàn RT Thụy Sĩ.

Anh nhận được 20% cổ phần từ tập đoàn RT Châu Á đầu tư đứng thứ hai với đầy đủ các tính năng mà quy mô lớn là về nghiên cứu và phát minh, sản xuất và hội nhập các nhà máy chế biến dược phẩm.

Tập đoàn Trung Xuyên của Tưởng Trì Hoài nhận được 25% cổ phần.

Chi nhánh RT Châu Á chiếm 55%, hoàn toàn kiểm soát cổ phần.

Tất nhiên Giang Đông Đình sẽ tay không mà ra về.

Anh biết Giang Đông Đình sẽ không thể từ bỏ một miếng thịt béo bở như vậy được.

Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ xem Giang Đông Đình sẽ lấy phương thức gì để giành được một miếng bánh.

Một khả năng lớn nhất mà anh nghĩ đến chính là, tiếp đó Giang Đông Đình sẽ nói chuyện hợp tác với Tưởng Trì Hoài, cùng nhau bao vây nhà máy chế biến dược phẩm của tập đoàn Viễn Đông mà bọn họ muốn xây dựng ở Vân Nam vào năm tới.

Không ngờ Giang Đông Đình lại đánh chủ ý đến công ty chế biến dược phẩm ở Zurich thuộc tập đoàn Viễn Đông.

Anh trả lời trợ lý Hình: [ Thông báo đi, 10 giờ tối sẽ tổ chức một cuộc họp video cấp cao. Anh chuẩn bị rút một số tiền của tôi trên thị trường vốn, Giang Đông Đình thu mua bao nhiêu, chúng ta sẽ tăng gấp đôi số vốn để pha loãng vốn chủ sở hữu. ]

Trợ lý Hình: [Hiểu rồi, đi ngay. khi nào anh về? ]

Hoắc Viễn Chu suy nghĩ rồi đáp, [ Vẫn chưa xác định, tùy hứng cô ấy đi. Trong thời gian này anh vất vả rồi. ]

Trợ lý Hình: [ Được rồi, tôi sẽ xử lý tốt mọi việc. ]

Hoắc Viễn Chu vừa thu lại điện thoại, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, kèm theo là một tiếng Ngô Nông mềm mại “Chú Hoắc”.

Hoắc Viễn Chu ngước lên, lúc nhìn thấy Lộ Dao, cổ họng anh trượt nhẹ, cả cơ thể một trận xao động không thể hiểu được.

Cô bé của anh đã lớn rồi.

Đôi chân thon dài và trắng nõn của cô được phản chiếu dưới ánh nắng chiều, làm anh không thể mở mắt ra được.

Khoảnh khắc Lộ Dao bước ra khỏi chung cư và nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, suýt nữa cô đã chảy máu mũi, cô không ngờ một người đàn ông có thể mặc áo sơmi đen gợi cảm và mê hoặc nhưng cũng có một cảm giác cấm dục như thế.

Gương mặt cương nghị và lạnh lùng đi kèm với chiếc áo sơ mi đen, càng làm cho cô không thể rời được mắt.

Cô nghĩ, bất kỳ một cô gái nào nhìn thấy anh lúc này, thì đều sẽ có cảm giác muốn ngủ với anh.

“Chú Hoắc.” Lộ Dao dẫm lên giày cao gót và chạy một đường nhào vào trong lòng anh.

Hoắc Viễn Chu mở rộng vòng tay và vững vàng đón được cô, mùi hương như hoa lan của cô tràn ngập trong lồng ngực anh, anh theo bản năng siết chặt lấy cô trong vòng tay. Hơn mười tiếng đồng hồ bay, tất cả sự mệt mỏi đều đã tan biến ngay lúc anh ôm lấy cô.

Lộ Dao ôm lấy cổ anh: “Chờ có lâu không?”

Hoắc Viễn Chu nhìn cô chăm chú: “Không lâu lắm.”

Cũng đã trôi qua một tiếng, còn bảo không lâu lắm?

Lộ Dao cười khúc khích không ngừng, chợt khuôn mặt nhỏ chùn xuống, có chút tiếc nuối nói: “Em thay hơn mười bộ quần áo, rất khó coi, không quyến rũ chút nào cả, ngày mai anh cùng em đi mua quần áo đi.”

"Em muốn quyến rũ để làm gì?” Biểu hiện của Hoắc Viễn Chu rõ ràng là rất không hài lòng với lời nói của cô.

Ánh mắt vui vẻ ban đầu của Lộ Dao có thêm một tia lo lắng, “Không phải đàn ông đều thích phụ nữ quyến rũ sao? Em không muốn anh coi em như là một đứa trẻ.”

Hoắc Viễn Chu vuốt ve gò má cô, sau khi câu nói đó xoay vòng trong lòng anh vô số lần, anh ngập ngừng một lúc mới nói ra: “Dao Dao, anh rất chắc chắn, anh đối với em là khát vọng của đàn ông đối với phụ nữ, chứ không phải là sự quan tâm của người lớn đối với trẻ con.”

Khi nói ra điều này, quả thực anh đã hạ quyết tâm còn lớn hơn so với việc anh gây dựng sự nghiệp.

Hai má Lộ Dao đỏ ửng, vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy eo anh.

“Chú Hoắc, anh mặc áo sơ mi đen thật là đẹp.”

Hoắc Viễn Chu ho khan hai tiếng.

Lộ Dao hơi ngước lên, “Không phải nói thứ hai mới đến sao?”

“Đặc biệt cấp bách anh đã xử lý cả đêm, phần còn lại của công việc được xử lý ở đây.” Lúc Hoắc Viễn Chu cụp mắt xuống, vừa khéo nhìn thấy ngực cô đang phập phồng sau lớp áo sơ mi, khe rãnh sâu thẳm rung động lòng người.

Yết hầu của anh trượt lên xuống vài lần, anh khẽ dời mắt ra, giơ tay lên và cài lại một nút trên áo sơ mi của cô. Lộ Dao cao một mét bảy, lại mang giày cao gót, rất ít người đàn ông nào có thể nhìn xuống cô.

Nhưng trong cuộc sống cô sẽ luôn gặp được một người đàn ông có cùng chiều cao với anh, chỉ cần đứng gần cô, thì phong cảnh trước ngực cô đều sẽ bị nhìn thấy không sót một thứ gì.

Ví dụ như, Tưởng Trì Hoài.

Anh ta đủ cao để nhìn xuống cô.

Lộ Dao không rõ nguyên do, “Em không lạnh mà.”

Hoắc Viễn Chu thản nhiên đáp: “Hôm nay nắng gắt, sẽ làm đen cổ.”

Lộ Dao: “...”

- --------

Chú Hoắc có đất diễn rồi đó các cậu hài lòng chưa nào:v

Editor: Lạc Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.