Ý Loạn Tình Mê

Chương 37



Sau khi Lộ Dao kết thúc cuộc gọi với Hoắc Viễn Chu, cơm hộp mà ông Lộ gọi vẫn chưa giao đến, cô nằm xuống giường định ngủ một lúc, nhưng những âm thanh ở lầu trên lại đúng lúc vang lên.

Cô kéo chăn trùm kín đầu, nhưng vẫn không im ắng được chút nào.

Cô kêu lên vài tiếng, thật là quá đáng, những âm thanh trang hoàng này cũng thích nghe giọng của đàn ông sao? Nghe thấy Hoắc Viễn Chu gọi điện đến thì nó lập tức dừng lại.

Lộ Dao cảm thấy âm thanh của máy cắt đang ở ngay trên đỉnh đầu, chỉ cần một giây trần nhà sẽ có thể bị cắt bỏ, cô ngửa mặt lên trời thở dài, rồi ngồi dậy, vẫn là ra phòng khách để đảm bảo an toàn một chút, đừng để cơm mực vẫn chưa kịp ăn, thì đã bị trần nhà rơi xuống đè chết.

Vừa đến phòng khách, chuông cửa vang lên, ông Lộ ra mở cửa, không ngờ là Tưởng Trì Hoài.

"Trì Hoài, không đi làm à?" Ông Lộ nghiêng người, bảo anh đi vào.

"Không vào đâu ạ, em chỉ muốn nói với thầy và cô một tiếng, em sẽ đến Hong Kong trong chuyến bay chiều nay, cuối tuần mới có thể về, nên không thể đưa thầy và cô ra sân bay được." Lúc nói chuyện Tưởng Trì Hoài vẫn không quên liếc mắt nhìn Lộ Dao.

Bà Lộ vừa rửa sạch một ít trái cây, từ phòng bếp đi ra, "Trì Hoài, vào ăn chút trái cây đi."

"Không ăn ạ, em phải về thu xếp hành lý đây."

Lộ Dao chớp mắt, lập tức nảy ra một ý tưởng nhỏ: "Anh đi Hong Kong đúng không? Tôi không mang theo mỹ phẩm, anh đến cửa hàng miễn thuế mua giúp tôi một bộ đi, tôi vẫn còn rất nhiều thứ muốn nhờ anh mua, anh vừa thu xếp hành lý vừa nghe tôi nói nha."

Bà Lộ trách cô không hiểu chuyện: "Trì Hoài không phải đi du lịch, là đi công tác! Nào còn hơi sức mua cho con nhiều đến thế, để chiều nay mẹ cùng con đi dạo phố."

Lộ Dao mặc kệ bà Lộ lải nhải, cô bước đến cửa, bắt đầu thay giày.

Tưởng Trì Hoài đã sớm đoán được suy nghĩ của Lộ Dao, anh cũng không vạch trần, cười nhạt và nói với bà Lộ: "Không sao đâu ạ, không phải lúc nào em cũng làm việc."

Lộ Dao thay giày xong, cô đẩy Tưởng Trì Hoài đi ra cửa, "Đi thôi, đi thôi, đừng trì hoãn việc thu xếp hành lý của anh."

Vào đến nhà của Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao lập tức cởi giày, đi về phía thư phòng, trong miệng kêu: "Hoắc Viễn Chu, Hoắc Viễn Chu."

Tưởng Trì Hoài tựa người lên tủ rượu ở chỗ quầy bar, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn cô: "Anh ta không có ở đây."

Lộ Dao quay đầu lại: "Vậy anh ấy đi đâu?"

Tưởng Trì Hoài xoay người lại và rót cho mình một ly rượu vang, "Gần đây hơi vất vả, tôi bán anh ta rồi."

"..." Lộ Dao bước đến, dùng tay đẩy anh: "Nói chuyện đàng hoàng xem nào, rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?"

Tưởng Trì Hoài nhấp nhẹ một ngụm rượu, không lên tiếng.

Lộ Dao liếc mắt nhìn anh, "Không nói thì thôi, tôi về nhà gọi điện thoại hỏi anh ấy vậy." Nói xong cô lập tức cất bước đi về phía cửa.

"Chờ chút." Tưởng Trì Hoài gọi cô lại.

Lộ Dao quay đầu lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Chuyện gì!"

Tưởng Trì Hoài hơi do dự, ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào cô: "Nếu có một ngày em phải gả cho tôi, em sẽ làm sao?"

Lộ Dao giật mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng cô biết, đây là một sự thật mà cô không thể nào tránh khỏi.

Cô cũng chưa nghĩ ra, chỉ hỏi ngược lại anh: "Anh sẽ cưới một cô gái trong lòng có người đàn ông khác sao?"

Ánh mắt của Tưởng Trì Hoài dao động, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến quyết định của anh, anh nói: "Là em, tôi sẽ cưới."

Lộ Dao: "... Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người đàn ông khác ngoài Hoắc Viễn Chu."

Tưởng Trì Hoài uống hết rượu trong ly, lau đi vết rượu trên khóe miệng, nhìn Lộ Dao vẫn đang đứng bất động tại chỗ, anh cong môi, "Thế nào, luyến tiếc tôi à?"

Lộ Dao trừng mắt nhìn anh, rồi xoay người bỏ đi.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, nụ cười trên khóe môi của Tưởng Trì Hoài dần biến mất.

Hôm qua lúc về nhà, ba hỏi anh sống chung với Lộ Dao thế nào rồi, anh không nhắc đến chuyện Hoắc Viễn Chu, chỉ nói vẫn ổn.

Tưởng Mộ Bình liền nói: "Vẫn ổn thì tốt, đừng nói là vẫn ổn, mà là không được cũng phải ổn! Hôn sự giữa con và Lộ Dao là chuyện mà các trưởng bối hai nhà chúng ta vẫn luôn rất coi trọng, chỉ cần chờ Lộ Dao tốt nghiệp, bây giờ Lộ Dao cũng sắp tốt nghiệp rồi, có một số chuyện cần phải được giải quyết."

Anh nhìn ông Tưởng và nói: "Giải quyết chuyện gì?"

Tưởng Mộ Bình khịt mũi: "Đừng giả chết với ba! Giữa đàn ông và đàn bà còn chuyện gì cần phải giải quyết nữa? Tất nhiên là hôn sự! Con cũng ba mươi tuổi rồi, lúc ba bằng tuổi con..."

Anh chặn ngang dòng hồi ức của ông Tưởng, bởi vì một khi nhớ lại, ông sẽ nói không dứt, hút xong một hộp thuốc lá, hồi ức của ông cũng chưa dừng lại được.

Anh nói: "Ba, con biết, lúc đó con cũng đã lớn rồi."

Sau khi lời nói bị chặn ngang, vẻ mặt của ông Tưởng lộ rõ vẻ không vui, "Nếu biết thì ba không cần nói thêm gì nữa, tháng sau ba sẽ ở Bắc Kinh một thời gian, vừa lúc hẹn gặp gia đình của chú Lộ con, chúng ta xem xem làm hôn lễ thế nào mới được, chủ yếu là dựa trên những ý tưởng của người trẻ tuổi các con."

Anh nghẹn lời, kết hôn là một chuyện hệ trọng và thiêng liêng đến thế, vậy mà khi đến anh rồi, lại đơn giản như đi chợ mua thức ăn.

"Ba, Dao Dao còn nhỏ, việc này trước tiên đừng gấp, đợi sau khi chúng con sống chung rồi hẳn nói."

"Người đàn ông như con sao có thể bình tĩnh như thế được chứ! Ba cũng nghi ngờ con đã lên làm cái chức Tổng Giám đốc điều hành này như thế nào?"

Anh: "..."

Anh với ba nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, nói nhiều cũng phí lời, người như ba anh, có thói quen muốn người khác phục tùng mình, nếu bạn dám đối mặt phản đối lại ông ấy, ông ấy sẽ lập tức ném vỡ ly cho bạn xem.

Nếu anh nói Lộ Dao đã có người mình thích, chẳng khác nào làm cả bầu trời nổ tung, nói không chừng tình yêu của Lộ Dao chỉ vừa mới bắt đầu, thì đã bị bà Lộ bóp chết ở trong nôi.

Mặc dù anh cũng rất muốn cưới Lộ Dao, nói nghe đạo đức giả một chút, là dù có nằm mơ anh cũng không nghĩ sẽ ôm lấy cô trong vòng tay, nhưng cái anh muốn không phải do gia đình liên hôn như thế, mà là cô cam tâm tình nguyện gả cho anh, chẳng sợ tình yêu của cô đối với anh không sâu đậm, chỉ cần lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Và sau nhiều năm, vị trí của Hoắc Viễn Chu ở trong lòng cô sẽ dần được anh thay thế.

Nhưng bây giờ, có vẻ như có rất nhiều việc đã vượt quá tầm kiểm soát của anh, anh không ngờ Hoắc Viễn Chu sẽ tỏ tình nhanh như vậy, càng không ngờ ba anh sẽ gấp gáp muốn giải quyết cho anh và Lộ Dao như thế.

Có lẽ như anh họ Tưởng Bách Xuyên đã nói, những tháng ngày gà bay chó sủa của anh không còn xa nữa.

Khi Lộ dao về đến nhà, cơm hộp đã được giao đến, ông Lộ và bà Lộ đã ăn trước.

"Trì Hoài thu xếp hành lý xong rồi à?" Bà Lộ tùy tiện hỏi.

"Vâng." Lộ Dao đáp lại cho có lệ, cô cầm lấy đũa và bắt đầu ăn cơm, ăn được một lúc mới nhìn về phía bà Lộ, "Nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể tháng sau con sẽ đi làm."

Ông Lộ hỏi: "Công ty nào, ba sẽ giúp con hỏi thăm, xem có đáng tin cậy hay không."

Lộ Dao vô cùng đắc ý mà nhướng mày, nói: "Ngân hàng đầu tư XX, đáng tin cậy không?"

Ông Lộ và bà Lộ nhìn nhau, rồi nhìn về phía Lộ Dao, "Có phải hai hôm nay con bận rộn đến điên luôn rồi, vì vậy bắt đầu ảo tưởng đúng không?"

Ông Lộ chỉ vào đầu cô.

Lộ Dao mất kiên nhẫn kêu lên một tiếng, "Ba à, ba đây là kẹt cửa xem người(2)! Không nói nhiều nữa, hai ngày sau đề nghị chính thức được đưa xuống con sẽ nói kỹ càng lại với ba mẹ."

(2) Tương tự như ếch ngồi đáy giếng.

Bà Lộ bất động nhìn cô, sau đó nhắc nhở ông Lộ: "Ăn cơm nhanh lên đi, con gái của ông không tệ như ông nghĩ vậy đâu, đừng nói là nhân viên ngân hàng đầu tư, mà là cho con bé phụ trách chức vụ của các chi nhánh ngân hàng thì con bé vẫn đủ điều kiện."

"Mẹ, lời này của mẹ con rất thích nghe." Trong lòng Lộ Dao rất tự hào. Phải biết rằng được bà Lộ đánh giá cao, thì cũng giống như cô nhận được việc, vận cứt chó của cô đã hoàn toàn biến mất......

Sau khi ăn cơm xong, Lộ Dao quay về phòng ngủ, trần nhà vẫn đang không ngừng oanh tạc, phiền chết được, cô cầm lấy điện thoại bị ném ở trên giường, 【 Hoắc tổng, có bận không? 】

Hai phút sau, Hoắc Viễn Chu mới trả lời cô: 【 đang lao động. 】

Lộ Dao khá tò mò: 【 Lao động ở đâu? Tưởng Trì Hoài nói đem anh đi bán rồi, bán đi đâu thế? Làm công khuân vác ở bến tàu à? 】 rồi thêm hai biểu cảm cười trộm.

Hoắc Viễn Chu: 【 Phải, đang vận chuyển gạch đây. 】

Sau khi Lộ Dao đọc xong, cô bật cười, không ngờ một Hoắc Viễn Chu luôn luôn nghiêm túc cũng có lúc hài hước nói đùa, cô quay trở lại chuyện chính: 【 Anh đang ở đâu? 】

Hoắc Viễn Chu: 【 Ở nhà. 】

Hóa ra là vừa về đến nhà.

Lộ Dao tiếc nuối nói: 【 Sớm biết vậy em đã ở lại chỗ Tưởng Trì Hoài một lúc, là có thể đợi được anh về. ] thêm hai biểu cảm đang khóc.

Hoắc Viễn Chu: 【 Lúc nãy đến chỗ Tưởng Trì Hoài à? 】

Lộ Dao: 【 Phải, đi tìm anh, đáng tiếc anh không ở đó. 】

Nửa phút sau Hoắc Viễn Chu mới gửi tin nhắn đến, 【 Bây giờ em có tiện ra ngoài không? 】

Hai mắt Lộ Dao sáng ngời, cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý, vội vàng nói: 【 Tiện chứ, mẹ em mệt mỏi nhiều ngày rồi, đến hơi sức để nấu cơm cũng không có, chắc chắn sẽ không đi xuống, em sẽ lấy cớ đi dạo quanh cửa hàng tiện lợi, không cần nói gì với anh cả, em chỉ muốn gặp anh thôi. 】

Hoắc Viễn Chu: 【 Vậy được, nửa tiếng sau gặp nhau dưới lầu. 】

Lộ Dao hạnh phúc đến mức quằn quại, cô chạy đến phòng giữ quần áo để tìm quần áo đẹp và chuẩn bị tắm rửa đi ra ngoài, vào đến rồi mới nhận ra trần nhà trong phòng giữ quần áo đang chấn động, có cảm giác nó sẽ rơi xuống cô ngay lập tức.

Lộ Dao vội vàng mở cửa tủ ra, ôm lấy một đống quần áo và chạy ra ngoài, cái nhà ở lầu trên này muốn gì đây! Nếu buổi tối vẫn còn tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự đến ban quản lý để khiếu nại.

Sau khi tắm rửa đơn giản và thay quần áo, Lộ Dao đã sẵn sàng đi ra ngoài, bà Lộ đang ngồi trên sô pha xem tivi.

"Mẹ, âm thanh ở lầu trên dừng lại rồi, mẹ đi ngủ trưa đi, con xuống tầng dưới mua chút đồ ăn vặt, chút nữa sẽ lên ngay." Dường như Lộ Dao không có điều gì để nói.

Bà Lộ cũng đứng lên, "Mẹ đi với con, lúc nãy ăn no quá, vừa lúc xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo một chút, cho tiêu hóa."

Lộ Dao đang quỳ một gối xuống đất để thay giày, nghe bà Lộ nói vậy, cô nhất thời sững sờ, chớp mắt và nhìn bà Lộ một cách chăm chú, có cần phải xui xẻo như vậy không?

"Sao thế?" Bà Lộ hỏi.

"Không... Không có gì, lúc nãy bụng dưới của con hơi đau một chút."

"Đã bao lâu rồi, mà kỳ kinh nguyệt của con vẫn chưa đến thế? Hôm nào đưa con đến tìm lão trung y xem xem, không chỉ đến trước, mà còn đến lâu nữa."

"Không sao, chắc tại con không quen với khí hậu Bắc Kinh."

Bà Lộ đáp lại cô: "Con cho rằng con đến từ Nam Cực đấy à? Còn cả không quen với khí hậu!"

Lộ Dao: "..."

Bà Lộ cũng thay giày, "Nhanh lên, con muốn mang đôi giày này nửa năm luôn sao?"

Lộ Dao: "..."

Không thể ngăn được bước chân của bà Lộ, cô đành phải thông báo qua WeChat cho Hoắc Viễn Chu: 【 Anh đi tìm chỗ trốn nhanh lên, mẹ em một hai phải đi xuống cùng em! Nhanh lên! Nhanh lên! Cấp tốc! 】

Một phút, hai phút, bà Lộ phải đi chậm lại để thúc giục cô: "Cái con bé này, thói quen xấu gì thế, đi đường mắt cũng không rời điện thoại được, cất vào mau!"

Hoắc Viễn Chu vẫn không trả lời, Lộ Dao không thể chờ được nữa, một khi vào thang máy, thì chỉ cần một phút để đi xuống, suýt chút nữa cô đã bật khóc, cũng không rảnh chú ý nhiều như vậy nữa, cô lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Viễn Chu.

Lửa cũng đã đốt cháy lông mày, vậy mà bên kia vẫn cứ chậm chạp và không có người trả lời, cho đến khi vang lên một giọng nữ máy móc, điện thoại vẫn đang trong trạng thái không người nghe.

Lộ Dao lo lắng sắp chết rồi, sao cô có thể mất kiên nhẫn như thế, một hai phải gây chuyện! Không phải chỉ là ba ngày chưa gặp thôi sao, thật thiếu nghị lực!

Cô giật mạnh tóc mình, đúng lúc bà Lộ quay đầu lại, thấy cô " tự mình hại mình " như thế, nhịn không được mà cau mày: "Lộ Dao, con bị chứng hưng cảm(2) à?"

(2) Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng.

Lộ Dao ngượng ngùng bỏ tay xuống, giấu đầu lòi đuôi: "Nghĩ đến phải làm việc ở ngân hàng đầu tư, một loạt lo âu lại bùng phát, con sợ mình làm không tốt."

Bà Lộ: "Từ khi nào mà trong lòng con lại chấp nhận khả năng của mình yếu kém như thế? Tốc độ xe bốn trăm thước cũng không dọa được con, vậy mà đến ngân hàng đầu tư làm việc đã có thể dọa con thành ra như vậy? Tiền đồ!"

Lộ Dao bĩu môi, không lên tiếng.

Nhưng tâm lý lại như bị thiêu trong lửa nóng, kiểu này xong đời rồi.

Không lẽ Hoắc Viễn Chu muốn trình diễn tiết mục gọi mẹ sao? Nhưng dù anh có gọi mẹ thì cũng vô ích, vì bà Lộ hoàn toàn không thích tiết mục này.

Rất nhanh thang máy đã đến lầu một, trong chưa đầy một phút, trái tim Lộ Dao tựa như bị tra tấn hơn mười năm, muốn sống không được muốn chết không xong.

Khi ra khỏi thang máy, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm bắt cơ hội cuối cùng để gọi cho Hoắc Viễn Chu, nhưng vẫn không có người nghe.

"Gọi cho ai vậy? Trì Hoài à?" Bà Lộ quay đầu lại hỏi cô.

Não của Lộ Dao do dự trong hai giây, sau đó nhanh chóng trả lời: "Không phải, không phải, con tìm chị Toàn Toàn, công việc này là do chị ấy giật dây bắc cầu, con hỏi chị ấy xem phải làm bản sơ yếu lý lịch như thế nào."

Bà Lộ như suy nghĩ gì đó và gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, "Gọi không được thì không cần gọi nữa, ngân hàng đầu tư đâu có nhàn rỗi như con nghĩ, chỉ chờ nghe điện thoại của con! Sau khi Toàn Toàn bận rộn xong sẽ gọi lại cho con thôi."

"Con biết rồi." Lộ Dao rầu rĩ nói, đành phải cất điện thoại vào, thật ra ngay cả khi bây giờ có kết nối được, thì cũng không kịp thông báo.

Ra khỏi cổng lớn khu chung cư, thẳng đến vườn hoa nhỏ, cô rất sợ rằng Hoắc Viễn Chu sẽ đứng ở đó chờ cô để cùng đến cửa hàng tiện lợi.

Bà Lộ đi trước, cô theo sát phía sau, một bước, hai bước, ba bước, cô căng da đầu và tiến về phía trước.

Ra đến cổng lớn, đột nhiên bà Lộ dừng lại, trái tim Lộ Dao co giật từng cơn, cô ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của bà Lộ.

Cô nhìn thấy Hoắc Viễn Chu, người cô rất nhớ nhung nhưng lại không muốn gặp vào lúc này.

Anh đút một tay vào túi quần, đứng bên cạnh vườn hoa hút thuốc, khi ánh mắt anh vô tình lướt qua, chắc là đã nhìn thấy cô và bà Lộ, nhưng anh lại nghiêng người đi.

Mất khoảng hai giây, anh dường như mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, rồi bỗng quay đầu lại, ba ánh mắt gặp nhau giữa không trung.

Edit: Lạc Lạc

- -------

Huhu vào năm học bận quá trời (༎ຶ ෴ ༎ຶ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.