Đúng lúc bà Lộ đi vào đưa trái cây cho cả hai, nhìn bầu không khí giương cung rút kiếm giữa Lộ Dao và ông Lộ, bà hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.
Lộ Dao đùa cợt: “Đang nói về mối tình đầu cao 1m68 đó của mẹ.” Thật ra Bàng Lâm Bân cũng ít nhất 1m75, cô 1m7, hôm đó cô đi giày đế bệt, ông ấy vẫn cao hơn cô một chút, vì vậy sao có thể là 1m68 như trong truyền thuyết được?
Lúc trước bọn họ cũng thường hay nhắc đến mối tình đầu của bà Lộ, thỉnh thoảng còn sẽ giải trí một chút, bà Lộ cũng tập mãi thành thói quen, bà bỏ quả anh đào vào miệng Lộ Dao, “Ba con lại đem ông ta ra bỡn cợt nữa đúng không?”
“Phải phải phải.” Lộ Dao nhai anh đào, gật đầu liên tục.
Bà Lộ thở dài lắc đầu, đồng tình nhìn ông Lộ, vỗ vai Lộ Dao: “Bảo bối, lúc còn trẻ mắt của mẹ con không tệ đến thế, sự thật luôn có một ngày sẽ sáng tỏ.”
Lộ Dao: “Mẹ, con tin lời mẹ nói, lời mẹ nói là chân lý.”
Sau khi bà Lộ rời khỏi thư phòng, ông Lộ nhìn Lộ Dao chòng chọc bằng ánh mắt cảnh cáo, gằn giọng, “Lộ Dao, ban đầu ba muốn mắt nhắm mắt mở cho qua, không so đo với con, vì dù sao con cũng là con gái cưng của ba, nhưng hôm nay con thật đáng giận, đã thế thì đừng trách ba không khách khí!”
Lộ Dao nhướng mày nhìn ông, trả lại cho ông ánh mắt khinh thường.
Ông Lộ nhìn dáng vẻ không biết hối cải của cô, liền nổi giận đùng đùng, ông nói: “Lộ Dao, chúng ta chờ xem.”
Lộ Dao khịt mũi một tiếng, sau đó rời khỏi thư phòng.
Mãi đến thứ ba, Hoắc Viễn Chu mới về.
Ban ngày Lộ Dao không dám lén đi gặp Hoắc Viễn Chu, đành phải chờ đến đêm hôm khuya khoắc, ông Lộ và bà Lộ đều đã ngủ, cô mới trùm áo khoác lên và chuồn khỏi biệt thự, Hoắc Viễn Chu đang đợi cô trong sân nhà mình.
Lộ Dao lao nhanh vào vòng tay của anh, thở gấp hỏi: “Nhớ em không?”
Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống lấp kín môi cô, nụ hôn không thể tách rời, từ ngoài sân vào trong biệt thự, dọc theo đường đi gập ghềnh, cả hai vẫn không tách môi nhau ra.
Vào biệt thự, Hoắc Viễn Chu đè cô xuống ghế sô pha, hai tay gấp gáp cởi bỏ quần áo của cô, củi khô lửa bốc, một chạm liền bốc cháy, chuyện tình dục này, không chạm vào thì thôi, một khi chạm vào liền giống như bị lây dính ma túy, sau khi nghiện sẽ không thể dừng lại.
Mấy ngày qua Hoắc Viễn Chu rất bứt rứt, nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống cổ cô, hỏi cô bằng giọng khàn đặc: “Bảo bối, muốn anh không?”
Lộ Dao khẽ gật đầu.
Cả hai cùng đắm mình trong tình yêu và dục vọng, lạc thú cá nước thân mật khiến bọn họ không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác, không một ai muốn rời khỏi nhau.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cả hai mới kết thúc.
Cả người Lộ Dao ướt đẫm mồ hôi, được anh siết chặt trong vòng tay, nửa đêm lại nghe tiếng chuông điện thoại bàn, cô nhìn anh chăm chú: “Có phải là điện thoại lừa đảo không?”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, “Chắc không phải đâu, anh xem xem.” Anh với tay lấy điện thoại bàn đến, nhìn nhắc nhở người gọi, anh nhíu mày, ra hiệu cho Lộ Dao đừng lên tiếng, sau đó cầm ống nghe lên.
Hoắc Viễn Chu hỏi: “Alo, xin chào, ai đấy?”
“Hoắc tổng, là tôi đây.”
Hóa ra là trợ lý, Hoắc Viễn Chu nhớ ra mình đã ném điện thoại trên lầu.
Anh hỏi: “Ừ, chuyện gì?”
Trợ lý: “Thứ sáu này Giang Đông Đình sẽ đến New York, nghe nói anh ta đã tìm được người giật dây, tỉ lệ hẹn gặp được Bàng Lâm Bân là một trăm phần trăm, nhưng tìm ai giật dây thì hiện giờ vẫn chưa biết được, đó là mối quan hệ trong gia đình anh ta.”
Ánh mắt Hoắc Viễn Chu trở nên sâu hơn, “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lộ Dao vòng tay ôm cổ anh, “Sao thế? Có việc khẩn cấp đúng không?”
“Không có gì, chút chuyện công việc thôi.” Hoắc Viễn Chu lót tay mình dưới đầu cô, “Trong tuần này anh không thể quay lại Bắc Kinh được, anh sẽ xin Tưởng Bách Xuyên cho em nghỉ, em ở lại thêm tuần nữa, cuối tuần chúng ta về.”
Lộ Dao bất ngờ hôn anh, cười nói: “Em cảm thấy như vậy rất ok.” Cô nhớ đến Đông Mễ Lộ, lại hỏi: “Tưởng Trì Hoài đâu, sao không về cùng anh?” Không lẽ là đi hẹn hò với Đông Mễ Lộ? Đông Mễ Lộ coi như là chờ đến mây tan thấy trăng sáng.
Hoắc Viễn Chu: “Tưởng Trì Hoài chỉ ở lại Thụy Sĩ hai ngày, tối hôm đó lúc anh đi anh ta đã bay đến Bắc Kinh, bây giờ đang ở đâu anh thật sự cũng không biết.”
Lộ Dao: “...”
Điều đó có nghĩa là lúc Đông Mễ Lộ đang trên chuyến bay từ Bắc Kinh đến New York, thì Tưởng Trì Hoài đã bay về Bắc Kinh.
“Sao thế?” Hoắc Viễn Chu thấy cô thất thần, cúi đầu xuống cắn lên cằm cô.
Lộ Dao hoàn hồn, “Phải rồi, nghe nói Đông Mễ Lộ đến Thụy Sĩ để vẽ phác họa, cô ấy có liên lạc với anh không?”
Hoắc Viễn Chu thở dài, “Khóc lóc ăn vạ ở phòng anh đến tận nửa đêm, mắng Tưởng Trì Hoài các kiểu.”
“...” Lộ Dao dừng lại một lúc, “Thế bây giờ Đông Mễ Lộ đang ở đâu?”
Hoắc Viễn Chu lắc đầu: “Không biết, không muốn hỏi. Con bé nói con bé bây giờ là một người giàu có, còn có thẻ đen Hoa Kỳ, sau này chuẩn bị thuê máy bay để theo đuổi Tưởng Trì Hoài.”
Đúng là không nên đưa tiền cho cô ấy tiêu!
“Đi tắm đi, tối nay em ngủ ở chỗ anh à?” Hoắc Viễn Chu hỏi.
Lộ Dao: “Nhưng sáng mai phải làm sao?” Nếu bà Lộ phát hiện ra cô không ở trong phòng, không chừng còn sẽ báo cảnh sát.
“Ngày mai anh lái xe đưa em đến công viên gần đây, em sẽ nói em không ngủ được nên ra ngoài tập thể dục.” Hoắc Viễn Chu đứng dậy, bế cô lên lầu.
Lộ Dao chớp mắt, đây là thượng có chính sách hạ có đối sách như trong truyền thuyết sao?
Tắm xong, Lộ Dao nằm trên giường chưa đầy hai phút đã ngủ, Hoắc Viễn Chu đứng dậy đi vào thư phòng.
Mấy ngày nay vẫn luôn mở họp ở Thụy Sĩ, rất nhiều việc trong nước đã bị trì hoãn, đặc biệt là về Giang Đông Đình, anh vẫn chưa có sức lực để đến hỏi.
Xử lý xong email của chi nhánh Bắc Kinh, đã là ba giờ sáng, anh vẫn không thấy buồn ngủ.
Cầm điếu thuốc đi ra sân thượng, sương khói chầm chậm phun ra tương tự như tâm trạng hiện giờ của anh, một màu xám ngắt.
Cuộc đối đầu với Giang Đông Đình đã đi vào bế tắc, nếu Giang Đông Đình thuyết phục Bàng Lâm Bân đầu tư, công ty dược phẩm của anh ở Zurich sẽ thật sự rơi vào nguy cơ đổi chủ.
Bây giờ anh đang đầu tư một số tiền lớn vào một dự án dược phẩm với Tưởng Trì Hoài và tập đoàn RT, một số quỹ được đầu tư vào công ty dược phẩm ở Vân Nam, khoảng thời gian trước giá dầu mỏ giảm mạnh, đã mang lại một tác động lớn chưa từng có cho kho dầu mỏ của anh ở nước ngoài, bây giờ anh đã không còn nhiều tiền dư thừa để đi cạnh tranh với ông trùm tài chính Bàng Lâm Bân.
Mặc dù Tưởng Bách Xuyên đã nói rằng ngân hàng đầu tư có thể hỗ trợ anh vô điều kiện, nhưng anh không muốn mắc nợ Tưởng Bách Xuyên quá nhiều, xét cho cùng anh chỉ chiếm một phần trong ngân hàng đầu tư, đứng đầu vẫn là Tưởng Bách Xuyên, ngân hàng đầu tư đạt được hiệu suất như ngày hôm nay, tất cả đều là công sức của Tưởng Bách Xuyên bỏ ra.
Cuộc cạnh tranh ác ý giữa anh và Giang Đông Đình như là một cái hố không đáy, anh không thể ích kỷ lấy tiền của ngân hàng đầu tư ra để lấp đầy cái hố không đáy này.
Bất tri bất giác đã hút hết nửa hộp thuốc, anh nhìn thời gian, đã bốn giờ, thành phố này đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Hôm sau.
Lộ Dao đến công viên lúc sáu giờ, có rất nhiều người tập thể dục buổi sáng ở đây, sau khi Hoắc Viễn Chu lái xe rời đi, cô cũng không có ý định tập thể dục buổi sáng, mà ngồi trên băng ghế trong công viên chơi điện thoại.
Đông Mễ Lộ gửi tin nhắn cho cô, 【 Tiểu Ớt Cay, nhất định kiếp trước tôi đã từ chối con trai của Nguyệt Lão, nên kiếp này Nguyệt Lão khiến tôi không thể có được tình yêu, cô nói xem sao tôi lại đáng thương như vậy! Tôi vừa về tới Bắc Kinh, kết quả Chu Cảnh Xuyên nói với tôi, chuyến bay của Tưởng Trì Hoài đã đến New York vào tối qua. 】
Lộ Dao đọc xong, phụt một tiếng bật cười, bả vai cũng run lên theo.
Cô trả lời: [ Vậy cô còn đến New York nữa không? 】
Đông Mễ Lộ, 【 Tuần này không có thời gian đi, tôi phải giao luận văn tốt nghiệp cho thầy, có thể còn phải sửa đổi, nếu cuối tuần Tưởng Trì Hoài vẫn còn ở New York, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi. 】
Lộ Dao nhìn bốn chữ luận văn tốt nghiệp này, cô liền nhớ đến luận văn tốt nghiệp của mình, cả người bắt đầu không khỏe.
Một hồi lâu sau, cô lặng lẽ đăng nhập vào Q.Q, avatar của Xuyên vẫn một màu đen tối, vốn đang mong đợi Chu Cảnh Xuyên sẽ tìm ra tên Tiểu Xuyên Xuyên này cho cô, nào ngờ Chu Cảnh Xuyên chỉ nói một câu rằng không làm nhân sự, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra cho cô.
Trước mắt đã giữa tháng năm, luận văn của cô, phải làm sao đây?
Ngay khi cô đang cau mày suy nghĩ, bỗng nghe thấy sau lưng có ai đó gọi mình: “Dao Dao!”
Lộ Dao quay đầu lại, nheo mắt, hóa ra là Tưởng Trì Hoài, anh ta từ trong xe bước xuống, “Sáng sớm làm gì điên rồ ở đây vậy?”
"Anh mới điên rồ đó! Không khí ở đây trong lành, tôi đang suy nghĩ về cuộc đời không được sao?” Lộ Dao liếc anh.
Tưởng Trì Hoài đến gần, bỏ hai tay vào túi đứng trước mặt cô: “Lại âm mưu gì đó với Đông Mễ Lộ rồi đúng không?"
Tưởng Trì Hoài không trả lời, khẽ nhếch cằm: “Đi thôi, về nhà.”
“Anh vừa từ sân bay về à?” Lộ Dao đi theo phía sau anh.
“Ừ.”
Ngồi lên xe, Lộ Dao vẫn lo lắng về luận văn của mình, bây giờ đang yêu đương với Hoắc Viễn Chu, cô càng không có thời gian để viết, sầu chết cô, cô không khỏi thở dài.
“Sao vậy?” Tưởng Trì Hoài liếc mắt nhìn cô.
“Luận văn.” Lộ Dao tựa lên cửa sổ xe, ngắm nhìn New York dưới ánh nắng ban mai, đẹp không thể tả.
Tưởng Trì Hoài nhìn sườn mặt cô chăm chú, anh như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Cảnh Xuyên, 【 Luận văn đâu! Khi nào xong! 】
Một hồi lâu sau Chu Cảnh Xuyên mới trả lời: 【 Đại ca, chỗ tôi đang là nửa đêm, cậu có để cho tôi ngủ không hả! Nghỉ ngơi không xong, nào còn hơi sức đi viết luận văn! 】
Tưởng Trì Hoài: 【 Đừng nói nhảm! Khi nào thì xong? 】
Chu Cảnh Xuyên: 【 Nhanh thôi. 】
Tưởng Trì Hoài ghét nhất kiểu cái gì cũng trả lời được này, anh nói: 【 Chu Cảnh Xuyên, lúc trước tôi thay cậu đi coi mắt, chúng ta cũng đã nói qua, nội trong hai tuần cậu sẽ viết xong luận văn cho Lộ Dao, bây giờ hai tuần đã trôi qua, nếu ngày mai cậu lại không gửi luận văn cho cô ấy, tự cậu có thể hình dung ra. 】
Chu Cảnh Xuyên: 【Được rồi được rồi được rồi, đại ca, đại tỷ, kiếp trước tôi mắc nợ hai người đúng không!! 】
Tưởng Trì Hoài thoát khỏi hộp thoại, trong thời gian này anh rất bận rộn, không có thời gian đăng nhập vào WeChat, có rất nhiều người nhắn tin cho anh, một trong những người bạn đã gửi cho anh một ảnh chụp màn hình, còn nói với anh: 【 Cô em gái này vì cậu mà si mê như thế, sao trái tim cậu không chịu rung động vậy? 】
Anh nhấn mở ảnh chụp màn hình, là một trạng thái trên vòng bạn bè của nick name ‘ Đông Mễ Lộ ’, bối cảnh của bức ảnh là đường phố Zurich.
Tin nhắn văn bản đính kèm:
【Em đang ở Thụy Sĩ, anh đang ở đâu?
Trên con phố nhộn nhịp, người đến người đi, nhưng bọn họ đều không phải là anh.
Mọi người đều nói, bỏ cuộc đi, hãy tìm một người tốt với em hơn.
Nhưng em không biết nên tạm chấp nhận như thế nào.
Trạm dừng tiếp theo, là thành phố có anh.
Em vẫn luôn bước đi trên đường, trên con đường theo đuổi anh.
Con đường không nhìn thấy phía trước, cũng không tìm thấy lối thoát.
Vẫn luôn bước đi như vậy, không biết mệt mỏi. 】
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Hôm nay muốn lải nhải thêm đôi lời ~~
Ước tính sơ bộ, truyện này có lẽ 40.000 từ nữa là có thể kết thúc ~
Khi mở đầu truyện này tôi đã xác định đây là một tiểu ngôn tình nhẹ nhàng, cốt truyện không quá phập phồng và phức tạp, chủ yếu đi theo hướng nhẹ nhàng và hài hước, vì vậy đây lần đầu tiên tôi không cho nam chính của mình một người trước hoặc là một nữ phụ đeo bám ~
Tôi không biết từ lúc bắt đầu đọc truyện này cho tới bây giờ mọi người đã cười bao nhiêu lần, nhưng miễn là bạn cười, cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ có cảm giác đạt được thành tựu ~~ →_→
《 Ý loạn tình mê 》 có lẽ sẽ là cuốn tiểu ngôn tình nhẹ nhàng cuối cùng mà tôi viết, năm 2017 tôi sẽ viết về tình yêu và hôn nhân, đều là những người phụ nữ trưởng thành, bộ phim tình cảm của nam nữ chính còn có cả nữ phụ, nữ chính và nam phụ phối hợp diễn xuất còn phong phú hơn cuốn tiểu thuyết này nữa:)
Cuốn tiểu thuyết này sắp phải đếm ngược đi vào hồi kết, thế nhưng tôi lại cảm thấy hơi luyến tiếc..