Y Nữ Đến Từ Thế Kỉ 21

Chương 11



Lũ chó săn đúng là được Lục Phu dạy dỗ rất tốt, cô không bảo chúng dừng tuyệt đối chúng sẽ không dừng. Vu Tiên Lạc ngồi ở chiếc bàn giữa sân vừa uống trà vừa xem Hàn Thanh Quan chạy marathon “ đặc biệt “. Hàn Thanh Quan chạy được hai vòng quanh vườn đã cảm thấy chân bắt đầu không vững, hắn cố ý chạy gần cô thương lượng:

“ nha đầu có thể cho ta nghỉ một chút không? “

Vu Tiên Lạc nhăn mày - bệnh nhân này thật hư:

“ Huynh hỏi ý chúng đi..”

Hàn Thanh Quan xoay đầu liền nhìn thấy ba bốn con chó lông đen pha vện trắng ở cổ, hàm răng trắng tinh nhọn hoắt dính đầy nước dãi đang lao vể phía hắn như một cơn gió. Những bộ răng kia nhe ra chính là muốn nói với hắn: nếu không tiếp tục chạy ngươi sẽ thành đồ ăn của chúng ta. Ực, Hàn Thanh Quan nuốt khan tiếp tục bỏ cắm đầu chạy. Buổi chiều dần tàn với bóng bạch y và bốn con chó săn thật sinh động.

Chạy xong 10 vòng, Hàn Thanh Quan mệt tới nỗi thở không ra hơi. Hắn ngồi nơi chiếc ghế đối diện cô, tay chân run lẩy bẩy thành đợt. Cô rót cho hắn một li trà. Hàn Thanh Quan vẫn một mực nghĩ cô đang trả thù hắn hoặc cha hắn nên mới hành hạ hắn thế này.

Hàn Thanh Quan nhướn mày :

“ Ta đã.. hộc hộc.. ta đã đắc tội gì với ngươi? “

Vu Tiên Lạc bật cười dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn, Hàn Thanh Quan - người này nhìn kĩ một chút sẽ thấy hắn cũng rất điển trai. Trán cao, mắt sâu , môi mỏng - thân hình vừa vặn cân bằng. Nếu xuất hiện ở thời của cô chắc chắn là một đại minh tinh.

Cô trầm giọng tựa như nói đùa mà cũng như đang nói thật:

“ Huynh không đắc tội với ta nhưng huynh đắc tội với cha mẹ với ông trời.”

Hàn Thanh Quan mở to mắt ngạc nhiên, tay đưa lên giữ tay cô đang đặt trên trán. Hắn muốn hỏi cho ra lẽ:

“ ngươi nói cái gì? “

Da tay cô lập tức truyền đến một đợt cảm giác ấm nóng. Tay hắn so với tay cô lớn hơn rất nhiều, tuy không thô ráp như tay của những người lao động hay luyện võ nhưng vẫn có cảm giác rất chắc chắn. Nếu là ở hiện đại nắm tay thậm chí hôn cũng chẳng có gì không đúng, nhưng đây là cổ đại - nam nữ nắm tay nhau chính là mang tội tày trời.

Cô rụt tay lại đồng thời nói:

“ Huynh ngốc thật, ta nói như vậy huynh liền nghĩ ta mắng huynh. “

Hàn Thanh Quan vốn là người thông minh lại có học, lời cô chưa nói ra có lẽ hắn ngẫm một chút vẫn có thể phần nào hiểu được. Ý của Vu Tiên Lạc chính là hắn chưa làm được gì để báo đáp công lao sinh dưỡng của cha mẹ, chưa làm được gì để báo đáp trời xanh tạo hóa cho hắn thân nam nhi.

Hắn không được để cho thân thể yếu ớt tàn lụi, cô không trả thù hắn chỉ là đang rèn luyện cho hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.