Y Nữ Phương Hoa

Chương 14



Edit: Tử Chân

“Thịnh cô nương, ta nghe có người đến nói với tổ phụ ta việc A Đại đi khai hoang.” Vương Nhị Trụ ngồi trên ghế dài, lòng rất ư là đắc chí, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy vô cùng tự hào vì bản thân đã vấp ngã, rất có giá trị, Thịnh Phương Hoa đang tự mình cầm khăn cẩn thận lau bùn trên mặt cho hắn đấy, một tay còn cầm hộp cao, xem ra là muốn đích thân bôi cho hắn rồi.

Có mùi hương dễ ngửi truyền đến từ trên người nàng, đầu óc của Vương Nhị Trụ hoàn toàn trở thành bùn lầy, rối như tơ vò, toét miệng cười vô cùng ngây ngô, ngay cả nói chuyện cũng không ra hồn.

“Hả? Vì sao lại có người nói cho tổ phụ ngươi việc này?” Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, khai hoang không phải là chuyện bình thường sao? Người nào trong nhà có sức lao động thì đi khai hoang thôi, cũng không cản trở ai, nhưng sao A Đại vừa mới đi đã có người chạy tới mách lẻo với Vương lão gia vậy?

Híp mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của Thịnh Phương Hoa, trong lòng Vương Nhị Trụ tràn ngập hạnh phúc, cô nương xinh đẹp nhất trong thôn Đào Hoa đang đứng cạnh hắn đây này!

“Ta cũng không biết, có một số người chính là như thế, thấy người ta sống tốt thì không chịu được.” Từ ngữ trong đầu Vương Nhị Trụ bắt đầu hỗn loạn, nói chuyện cũng lung tung: “Trước kia nhà hai người không có đất, bây giờ A Đại lại muốn khai một mảnh đất cho hai người, có vài người đỏ mắt, cứ thích bàn tán xôn xao vậy đấy.”

“Thì ra là như thế.” Thịnh Phương Hoa nhét thuốc cao vào trong tay Hồ Tử: “Thoa cao cho hắn.”

“Thịnh cô nương…” Mùi hương dễ ngửi đang dần đi xa, Vương Nhị Trụ có chút hoảng hốt, sao Thịnh cô nương lại bỏ mặc mình vậy? Chẳng lẽ nàng không dùng ngón tay thon dài như ngọc kia để thoa cho mình, để thức thuốc mỡ màu nâu mát lạnh đó từ từ thấm vào da thịt của mình sao?

“Hồ Tử, đệ cẩn thận một chút, đừng thoa mạnh tay làm Nhị Trụ đau.” Thịnh Phương Hoa cười vô cùng dịu dàng với Vương Nhị Trụ, xoay người nhặt rổ trên mặt đất lên: “Ta ra phía sau núi xem một chút, tiện thể hái chút thảo dược về luôn.”

….

A Đại đánh người sao? Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút khó tin, hắn có thể xuống tay với người như Vương Nhị Trụ sao? Gương mặt thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo hiện ra trước mắt nàng, dường như lúc nào A Đại cũng thờ ơ với tất cả mọi việc, cao ngạo lạnh lùng như thế, sao hắn có thể xuống tay với Vương Nhị Trụ đây?

Vác rổ vội vàng đi về phía sau núi, trên đường đi lại trùng hợp gặp được tổ phụ Vương Chí Cao của Vương Nhị Trụ.

Vương Chí Cao mặc một bộ xiêm y bằng vải trúc bâu, cầm một điếu thuốc lào trong tay, đi đường lưng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn lắc lư một cái, nhìn từ sau lưng không khác gì một con ngỗng béo.

“Phương Hoa nha đầu!” Tuy Vương Chí Cao đã qua tuổi sáu mươi nhưng mắt vẫn rất tốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Thịnh Phương Hoa đang đi tới từ một con đường khác, vô cùng nghiêm túc gọi nàng một tiếng: “Ngươi lại đây, ta đang có chuyện tìm ngươi một chút.”

Tôn tử nhà mình đúng là vô dụng, suốt ngày chỉ biết chạy tới chỗ Thịnh gia, Vương Chí Cao đã sớm tức giận rồi, Thịnh nha đầu này thì có gì tốt? Tuy rằng làm chuông y có thể kiếm được vài đồng tiền, nhưng vẫn không thể trang trải cho tính cách tiêu tiền như nước của vị nương kia, ăn uống trong nhà cũng là bữa có bữa không, nếu nàng gả tới nhà của mình, không chỉ không có chút sính lễ nào, nói không chừng đến lúc đó mình còn phải bù vào cho tôn tử.

Nghĩ đến chuyện như vậy, Vương Chí Cao cảm thấy vô cùng đau đầu, ông ta đã sớm nhìn trúng Lưu nha đầu ở cách vách, còn đang tính lúc nào đó sẽ nhờ người sang cửa dầu hôn nữa, nhưng ngày nào tên tôn tử kia cũng chạy đến Thịnh gia như thế, ông ta nhìn thấy mà nghẹn cả một bụng tức.

Lưu gia ở cách vách mới là môn đăng hộ đối với nhà mình! Lưu lão gia kia cũng là tộc trưởng của Lưu gia, ruộng đất trong nhà còn nhiều hơn cả mình! Hậu sinh đồng lứa trong Lưu gia chỉ có hai tôn tử và một tôn nữ, nghe nói nha đầu kia rất được cưng chiều, đến lúc xuất giá chắc chắn sẽ không thể thiếu được vài mẫu đất để làm sính lễ đâu, nghĩ đến đây, Vương Chí Cao đã vui vẻ đến ngây ngất, đó mới là một mối hôn sự tốt, thiên tác địa hợp!

Thịnh Phương Hoa cười nhẹ rồi đi tới trước mặt Vương Chí Cao: “Vương đại gia, có chuyện gì sao?”

Thấy dáng vẻ thản nhiên của Thịnh Phương Hoa, Vương Chí Cao càng tức giận hơn, người khác thấy ông ta đều phải gọi một tiếng “tộc trưởng” hoặc là “lão gia”, nhưng Thịnh Phương Hoa này cứ gọi là Vương đại gia, ông ta nghe mà tức điên người, Vương đại gia vẫn khác xa với lão gia đấy!

“Phương Hoa nha đầu, tuổi của ngươi cũng không nhỏ nữa đâu.” Vương Chí Cao cố gắng kìm chế cơn tức trong lòng, không định so đo với tiểu nha đầu này, trước tiên nên dò xét cái đã: “Nương ngươi có định tìm cho ngươi một nhà tân lang tốt hay không?”

“Tìm nhà tân lang sao?” Thịnh Phương Hoa chợt nhíu mày: “Ta mới mười sáu tuổi, sao phải gấp làm gì?”

“Mười sáu tuổi đã không nhỏ rồi, nữ nhân luôn phải gả đi, sao còn kì kèo mè nheo như vậy?” Vương Chí Cao có chút sốt ruột, ông ta không muốn làm một người gia gia độc ác, đến lúc đó tôn tử lại hận mình, cứ xúi Thịnh Phương Hoa gả cho người ta trước, để tôn tử của mình chết tâm, sau này lại định hôn sự cho hắn, như vậy nước sẽ có thể chảy thành sông rồi.

“Sao vậy, Vương đại gia, hay ngài đang chuẩn bị giới thiệu cho ta à? Ngài nói một chút xem, là hậu sinh nhà ai vậy?” Thịnh Phương Hoa vừa đi về phía trước vừa cười tủm tỉm hỏi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chử Chiêu Việt đang xách giỏ tre đi tới từ phía bên kia.

Toàn thân hắn toả ra hàn khí lạnh thấu xương, Thịnh Phương Hoa không nhịn được mà rùng mình, rõ ràng đã là cuối tháng tư rồi, sao lại lạnh vậy nhỉ? Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong*… Rõ ràng gió nơi này không hề lạnh, sao vừa nhìn mặt hắn đã thấy lạnh thế?

(*trích trong bài thơ Tuyệt Cú của Chí An thiền sư:

Cổ mộc âm trung hệ đoản bồng,

Trượng lê phù ngã quá kiều đông.

Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ,

Xuy diện bất hàn dương liễu phong.

dịch thơ:

Buộc chiếc truyền con dưới bóng cây cổ thụ,

Chống gậy cỏ lê qua phía đông cầu.

Áo dường như ướt vì mưa xuân,

Gió đông thổi vào mặt nhưng không lạnh.)

“Phương Hoa nha đầu, ngươi đừng có giả ngốc, chẳng lẽ tên gì đó vẫn hay sang nhà hai người bấy lâu nay không được sao? Ta đã hỏi nương của hắn, nàng ấy cũng gật đầu rồi!” Vương Chí Cao nói đến hứng trí bừng bừng: “Nương ngươi chỉ có mình ngươi là khuê nữ, nhất định sẽ không nỡ để ngươi lấy chồng xa, nhà Hồ Tử kia lại chấp nhận cho hắn ở rể, như vậy cũng tốt, ngươi không cần phải rời nhà, còn có người bằng lòng ở rể, kéo dài hương khói nhà các ngươi, một công đôi việc đấy!”

Chử Chiêu Việt càng đến gần, sương lạnh trên mặt lại càng nhiều hơn.

Thính lực của hắn rất tốt, dù có cách một đoạn nhưng vẫn nghe rõ lời của Vương Chí Cao.

Qủa nhiên lời đồn trong thôn là thật, thì ra Hồ Tử kia đúng là rắp tâm bất lương, còn muốn ở rể Thịnh gia nữa! Nhưng đây là chuyện mà hắn ta có thể mơ tưởng được sao? Thịnh cô nương vừa có tài vừa có sắc như thế, ranh con như hắn có thể lấy được à?

“Vương đại gia, Hồ Tử chính là đồ đệ của ta, ngài đừng nói lung tung nhé.” Thịnh Phương Hoa bình tĩnh nói: “Hồ Tử nhỏ hơn ta hai tuổi, mọi người không hề có ý gì, sao ngài lại nói đến chuyện thành thân vậy?” Thấy Chử Chiêu Việt đã đi tới bên người, Thịnh Phương Hoa cười lấy một vò nước ra khỏi rổ: “A Đại khát không? Uống miếng nước đi.”

Chử Chiêu Việt vươn tay nhận lấy vò nước, bỗng nhiên như có một dòng nước mát chảy qua trái tim, ngọt đến mức không nói nên lời, chẳng qua sắc mặt của hắn vẫn lạnh băng như cũ, không có chút biểu cảm khác thường nào.

“Phương Hoa nha đầu, sao ngươi có thể nói như vậy được!” Vương Chí Cao thấy Thịnh Phương Hoa hoàn toàn không để ý đến lời mình nói, chỉ lo nói chuyện với Chử Chiêu Việt, vô cùng tức giận, ở thôn Đào Hoa này có ai là không nịnh bợ ông ta chứ? Cố tình cứ có Thịnh gia từ bên ngoài vào này là không xem ông ta ra gì!

“Vương đại gia, vì sao à?” Thịnh Phương Hoa quay đầu nhìn ông ta: “Việc hôn sự này cần ta phải đồng ý, Hồ Tử không phải là người ta muốn gả, ta từ chối thì sao? Ngài có nói với nương ta cũng vô dụng, ta đã sớm nói với bà ấy rồi, về sau chuyện cưới gả cũng cần ta đồng ý mới được, không cần bà ấy phải quan tâm.”

“Ai da, Phương Hoa muội tử, muội nói như vậy là không đúng rồi.” Mấy người đi theo Vương Chí Cao bắt đầu bảy miệng tám mồm khuyên bảo Thịnh Phương Hoa: “Sao hôn nhân đại sự có thể do mình làm chủ được? Chẳng phải từ trước đến nay đều là lệnh phụ mẫu lời mai mối sao? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, lão gia đã chịu ra mặt làm mai thì nhất định chuyện chung thân này sẽ không tệ, muội mau đồng ý đi.”

“Đồng ý sao?” Thịnh Phương Hoa cười lạnh một tiếng: “Nếu các người đã cảm thấy Hồ Tử tốt như vậy thì cứ việc gả khuê nữ nhà mình cho hắn! Xuống tay phải nhanh lên, nếu không sẽ phải hối tiếc đấy!”

Sắc mặt mấy người đều thay đổi, một đám ấp a ấp úng nói không nên lời.

Hồ Tử à? Nhà hắn nghèo như thế, chắc chắn bản thân mình sẽ không gả khuê nữ cho hắn.

“Hừ, Phương Hoa nha đầu, ngươi đừng không biết điều như thế! Việc hôn sự do bản thân làm chủ cái gì, ta sẽ đi nói với nương của ngươi, hôm nay chỉ do gặp được nên nói cho ngươi một chút thôi.” Vương Chí Cao có chút chật vật, bị một tiểu nha đầu cãi lại trước mặt mọi người như vậy, mặt mũi đã sớm trở nên âm u rồi.

“Vương đại gia, ngài cứ nói chuyện với nương của ta đi, cứ việc đi đi.” Thịnh Phương Hoa vô cùng chắc chắn, vị nương kia của nàng sẽ không quản chuyện này, nhiều năm trước nàng đã nói với bà, Thịnh đại nương chỉ có thể tham dự một hai phần trong chuyện chung thân đại sự của nàng, người làm chủ vẫn chính là bản thân mình.

“Tất nhiên ngày khác ta sẽ đi nói, có điều bây giờ ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.” Vương Chí Cao nhìn Chử Chiêu Việt bằng cặp mắt nghiêm túc, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn bức phải dời mắt đi, quay đầu nhìn về phía Thịnh Phương Hoa: “Nghe nói người bệnh ngươi nhận trị đang đi khai hoang sao?”

Vương Chí Cao còn muốn chỉ tay vào Chử Chiêu Việt nhưng lại bị luồng hàn khí đập vào mắt này khiến ông ta không dám ra tay, chỉ có thể liếc nhìn hắn đầy khiếp đảm, vội vàng quay đầu: “Phương Hoa nha đầu, sao ngươi không bảo hắn tới xin phép ta?”

“Vương đại gia, chuyện khai hoang lấy đất này là do triều đình khuyến khích, chẳng lẽ mình không thể làm sao?” Thịnh Phương Hoa biết rất ít về pháp lệnh của bản triều, có điều nàng đã nghe về việc khai hoang lập đất này, ngày xưa khi nàng xem bệnh cho nương tử của Lý Chính đã từng nghe bọn họ nói qua, lúc đó vẻ mặt của Lý nương tử vô cùng hớn hở, nàng nói muốn Lý Chính bỏ tiền đi mua mấy mẫu ruộng tốt mới khai hoang với giá thấp một chút, Lý Chính còn mắng nàng ấy là không có đầu óc: “Ai khai hoang được thì chính là của người ấy, nếu mẫu đất đó tốt thì có ai chịu bán cho nàng sao? Trừ phi đó là mẫu ruộng cạn, nàng có muốn mua không?”

Nghe lời này của Lý Chính, Thịnh Phương Hoa mới hiểu được thì ra Đại Chu cho phép thôn dân tự khai hoang lập đất. Hiện tại thấy Vương Chí Cao lấy khí thế bức người như thế, nàng cũng không quan tâm liệu việc này có phải là do triều đình thật sự khuyến khích hay không, dù sao cũng nên quăng ra một lý do để chặn miệng Vương Chí Cao này lại.

“Qủa thật triều đình có cổ vũ khai hoang lập đất, nhưng nơi này là hoang sao?” Chỉ cần không nhìn Chử Chiêu Việt, Vương Chí Cao vẫn rất có khí phách. Ông ta ngạo mạn chỉ một ngón tay lên núi Đào Hoa: “Nơi này sơn thanh thuỷ tú, có chỗ nào hoang à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.