Thịnh đại nương ngồi bên cạnh lò than canh lửa, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt
có chút mờ mịt: “Phương Hoa, sao con có thể cầm ngọc quyết của người ta
được, như vậy không tốt đâu!”
Gió xuân thổi qua, tóc mai của
Thịnh đại nương bị thổi rối, phất phơ bên cạnh mặt, ngũ quan mỹ lệ, lại
thêm da thịt có vài phần thô ráp, khiến Thịnh Phương Hoa có cảm giác bà
rất xứng với cái danh mỹ nhân tuổi xế chiều.
”Nương à, thường
ngày khi con xem bệnh cho người trong thôn cũng không thu nhiều tiền
lắm, có khi còn phải cho tiền người khác nữa, có phải không?” Thịnh
Phương Hoa cười, khoác tay Thịnh đại nương: “Thật vất vả mới có một kẻ
có tiền đến đây, tất nhiên không thể bỏ qua được, lần này gọi là cướp
của người giàu chia cho người nghèo.”
”Nhưng...” Thịnh đại nương
vẫn có chút do dự: “Làm vậy là không tốt, trước hết con phải hỏi ý của
hắn, nếu hắn tình nguyện đưa ra thì con mới có thể lấy mảnh ngọc này.”
”Nương, nhìn sơ qua thì đã thấy người nọ là một kẻ keo kiệt rồi, hắn sẽ không
cam tâm tình nguyện lấy mảnh ngọc đó ra cầm cố đâu, cũng không phải là
con lấy luôn, chờ người nhà hắn lấy bạc đi đón người, lúc đó con sẽ trả
lại ngọc quyết.” Thịnh Phương Hoa giúp Thịnh đại nương rồi đi vào giữa
sân: “Nương, thuốc này nên uống lúc còn nóng, người cũng đừng quản
chuyện này nữa, mau giúp con làm dược trị dịch gà đi, con muốn khống chế nó càng sớm càng tốt.”
Tuy rằng trước mắt mới chỉ có hai nhà mời nàng đến chữa, nhưng dịch bệnh này sẽ không yên ổn một cách dễ dàng như vậy, dù sao phòng trước vẫn hơn, tránh đến lúc dịch bùng phát lại không làm gì được, trong thôn cũng không có thú y, chữa bệnh cho người, chữa
cho cả súc vật cũng chỉ có một mình nàng.
Nghe thấy Thịnh Phương
Hoa nói muốn trị dịch gà, Thịnh đại nương nhanh chóng đứng lên, để mảnh
ngọc quyết kia xuống, đi theo Thịnh Phương Hoa ra ngoài viện: “Phương
Hoa, con muốn nương làm gì?”
”Nương, người lấy tỏi, gừng và rượu
trắng lại đây.” Thịnh Phương Hoa vừa vươn tay đã lấy một vòng ngô xuống, nhanh chóng lặt hạt ngô, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, trong thôn
có nhà nào lại không nuôi mấy con gà sao? Ngay cả Thịnh đại nương cũng
nuôi mấy con đấy.
”Phương Hoa tỷ tỷ, Phương Hoa tỷ tỷ!” Một loạt
tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, một tiểu cô nương thắt bím xuất hiện tại cửa, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi: “Nương nhà muội
sắp sinh rồi, giờ đang đau đến mức nói không ra lời, từ nãy đến giờ vẫn
ôm bụng kêu đau không ngớt!”
”Ơ? Không phải là còn hơn một tháng
nữa sao?” Thịnh Phương Hoa buông ngô trong tay xuống, đứng lên, phủi
đống bụi rơi trên người: “Tiểu Hồng, muội đến đây giúp tỷ một tay, lăt
hết hạt đống ngô này đi.”
”Được được được, Phương Hoa tỷ tỷ,
chuyện này cứ giao cho muội, tỷ mau đi xem cho nương muội đi.” Tiểu Hồng nhanh chóng chạy tới, nhận lấy dây ngô trong tay Thịnh Phương Hoa, đặt
mông ngồi xuống ghế, vươn tay lau mồ hôi trên trán rồi miễn cưỡng cười
cười với Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa tỷ tỷ, tỷ mau đi đi, tuy muội còn nhỏ nhưng rất được việc đấy, chắc chắn sau khi tỷ trở về muội cũng đã
lặt hết hạt đống ngô này rồi.”
Chuyến này Thịnh Phương Hoa vừa đi thì chính là hai canh giờ, mắt thấy mặt trời đi từ trên đỉnh lại lặn về phía Tây, vẫn còn tiếp tục lặn.
Chử Chiêu Việt ngồi trên giường, xuyên qua ô cửa sổ mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy trời chiều vàng kim mang
theo sắc đỏ sậm nơi xa, từng tia sáng rơi trên cành hoa hạnh, khiến cây
hoa hạnh kia nhiễm màu đỏ au, hệt như một lò than đang cháy hừng hực,
cuối cùng cũng không nhìn rõ đâu là hoa hạnh, đâu là trời chiều, trên
nền trời đỏ rực ấy, còn có một đám chim đang bay về tổ, để lại mấy chấm
đen nhỏ bé rơi xuống mặt đất và cây cối.
Một tiểu nha đầu ngồi
trong tiểu viện, trông dáng vóc cũng chừng năm sáu tuổi, thắt bím tóc
kiểu sừng dê đang cố gắng lặt hạt ngô, cạnh cô bé đều là mấy cây ruột
ngô đã bị bóc hết hạt, chất đống bên chân như một ngọn núi nhỏ.
”Ai, sao Phương Hoa tỷ tỷ vẫn chưa trở lại vậy, làm con sốt ruột quá.”
”Đúng vậy, con bé không về ta cũng không yên tâm được.” Thịnh đại nương cũng
mang vẻ mặt u sầu: “Cứ nghĩ về nó là ta lại không yên tâm, nó cứ cố tình không nghe lời của ta, suốt ngày toàn ở bên ngoài không chịu về nhà,
ai....”
Tiểu Hồng kéo tay Thịnh đại nương: “Đại thẩm, người đừng nóng ruột, còn có con ở đây, người cứ yên tâm đi, con sẽ lặt hết đống
ngô này, không để tỷ tỷ phải về làm đâu.”
Thịnh đại nương cầm tay Tiểu Hồng: “Nhìn con đi, tay đã bị phồng rồi.”
”Không sao đâu, con tự nguyện làm việc thay tỷ tỷ.” Tiểu Hồng ngẩng đầu lên,
cười ngọt ngào, nếu Phương Hoa tỷ tỷ có thể giúp nương cô bé sinh đệ đệ
bình an, cho dù mười đầu ngón tay của mình có phồng hết cũng không sao.
Nhìn hai nữ nhân bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ, có thể nghe loáng thoáng
được đoạn đối thoại của hai người, lòng Chử Chiêu Việt có chút tức giận, Thịnh Phương Hoa kia đúng là không có lương tâm, để muội muội của mình ở đây làm việc, mình lại chạy đi chơi. Chử Chiêu Việt đồng tình nhìn Tiểu Hồng, ở những nhà nghèo tiểu hài tử đã tuổi còn nhỏ đã phải chăm lo
việc nhà, hơn nữa, cô bé lại bị tỷ tỷ ức hiếp nhưng không hề dám nói nửa câu, vẫn cười tủm tỉm mà nói chuyện, sao người làm mẫu thân kia lại có
thể bên nặng bên nhẹ như vậy, đúng là bất công.
Chuyện này cũng có chút giống trong nhà hắn.
Bỗng nhiên trước mắt Chử Chiêu Việt lại hiện lên khuôn mặt của một lão thái thái với mái tóc bạc.
Đó là tổ mẫu Chử lão thái quân của hắn, lão tổ tông của phủ Chử Quốc công.
Chử lão thái sinh hạ được ba người nhi tử, hai nữ nhi, trưởng tử Chử Văn
Yển, thứ tử Chử Văn Tâm, tam tử Chử Văn Long, tuy rằng nhìn bên ngoài
Chử lão thái quân công chính vô tư, không hề bất công với cả tam phòng,
nhưng bên trong không biết đã thầm trợ cấp cho lão tam bao nhiêu, không
nói chuyện gì khác, cứ nhìn cách ăn mặc của tam thẩm là có thể rõ ràng.
Đại nhi tử, đại tôn tử, lão thái thái là gốc rễ, những lời này chỉ đúng phân nửa.
Với lão tam, Chử lão thái quân luôn yêu thương chăm chút, mà đối với đại
tôn tử như Chử Chiêu Việt, bà lại hoàn toàn ngó lơ xem như hắn không hề
tồn tại, cho tới bây giờ Chử Chiêu Việt cũng chưa hề có cảm giác tổ mẫu
đã từng phá lệ thương yêu hay chăm sóc hắn, trái lại, bà vô cùng thương
yêu nhi tử Chử Chiêu Chí của tam thúc, mỗi lần Chử lão thái quân thấy
hắn, mắt lại câu lên thành hình bán nguyệt, phát sáng rực rỡ.
Lòng người đã nghiêng đến tận chân trời, tất nhiên mắt nhìn người cũng sẽ
khác đi, mỗi lần Chử Chiêu Việt đi thỉnh an lão thái quân đều luôn cố
gắng ngồi vào một góc mà người không thể thấy được, đã không phải là
người bà muốn thấy, tất nhiên phải nhường chỗ ngồi dễ thấy cho người
trong lòng bà, đây cũng là chuyện hợp đạo hiếu
Lúc nhỏ Chử Chiêu
Việt đã từng không hiểu, vì sao bản thân là trưởng tôn nhưng không có
được sự coi trọng của tổ mẫu, trái lại tam đệ lại hưởng hết sủng ái, hắn cũng so đo với Chử Chiêu Chí không ít lần, muốn trở nên xuất sắc hơn để được Chử lão thái quân coi trọng, nhưng cuối cùng cho dù hắn có nỗ lực
đến đâu, trong mắt lão thái quân vẫn không hề có hắn.
Có một lần
trung thu, trong cung ban thưởng một phần bánh ngọt, bốn loại bánh được
bày trong một mâm gỗ khảm viền bạc tinh xảo, Hồng Phục Linh Tô, Chi Ma
Sương Đường Lạc, Quế Hoa Kim Ti Cao, Phù Dung Tảo Nê Đông.
Nhắc
tới cũng thật khéo, Chử Chiêu Chí lười đọc sách, bị Chử lão thái gia bắt phạt chép chữ, Chử Chiêu Việt lại đi thỉnh an lão thái quân từ sớm, hắn liếc mắt nhìn thấy mấy khối bánh mà trong cung ban thưởng, không khỏi
tò mò, đi đến bên cạnh bàn, cười hỏi: “Tổ mẫu, năm nay trong cung ban
thưởng bánh gì vậy?”
Chử lão thái quân không trả lời hắn, chỉ bảo ma ma bên người cất mâm bánh đi: “Sau tiệc rượu sẽ cho mọi người hưởng
chung thiên ân.”
Vốn dĩ Chử Chiêu Việt không hề để ý, nhưng trước khi tiệc tối bắt đầu, Chử Chiêu Chí lại cầm một khối bánh chạy vội tới, huơ huơ trước mặt hắn để thị uy: “Ngươi đi thỉnh an tổ mẫu sớm thì có
tác dụng gì? Chẳng phải còn không ăn được bánh ngọt trong cung ban à?”
Có chút mè dính trên khoé miệng của hắn, giống như có người cố tình chấm mấy hạt lên vậy.
Tuy rằng lúc sau trên bàn tiệc cũng có mấy khối bánh kia, nhưng cuối cùng
Chử Chiêu Việt cũng không còn hứng thú, đồ ăn ngon bỏ vào miệng lại có
chút chua sót. Chử nhị phu nhân thấy nhi tử có phần không vui, sau bữa
tiệc tối lại kéo nhi tử vào ngực rồi nhỏ giọng hỏi, rốt cuộc Chử Chiêu
Việt cũng không nhịn được, ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: “Mẫu thân, vì sao tổ mẫu lại không thích con, vì sao người chỉ thích nhi tử của tam thúc, vì sao vậy?”
Chử nhị phu nhân thở dài một tiếng, ôm hắn vào lòng,
thấp giọng nói: “Việt nhi, có một số việc chúng ta không thể cưỡng cầu,
con có tổ phụ, phụ thân mẫu thân thương con rồi không phải sao, cần gì
phải muốn tổ mẫu thương yêu con nữa?”
Chử Chiêu Việt gật đầu, ghi nhớ lời của mẫu thân trong đầu, từ đó cũng không so đo với Chử Chiêu
Chí thêm nữa, Chử lão thái quân có lén cho Chử Chiêu Chí thứ gì, hắn
cũng không hề để tâm. Đến lúc Chử lão thái gia qua đời, Chử lão thái
quân càng đối xử lạnh nhạt với Chử Chiêu Việt, càng lúc càng xem trọng
tam phòng hơn, không quan tâm gì đến hắn.
Cứ như vậy, nhìn qua
phủ Chử Quốc công là một khung cảnh gió êm sóng lặng, trong mắt người
ngoài là một đoá hoa cẩm tú, tử hiếu tôn nhàn, một phủ đệ yên tĩnh không tranh đoạt. Nhưng chỉ có những người ở bên trong mới hiểu được, cả tam
phòng trong phủ Chử Quốc công, không hề hoà thuận như trong mắt thế
nhân.
Nói ví dụ như ngày hắn gặp nạn... Chử Chiêu Việt bấm tay mình một cái, có chút đau.
Có phải do một số người không kìm nén được nên đã bắt đầu ra tay rồi
không? Hắn híp mắt lại, quay đầu nhìn tiểu nha đầu trong sân, cô bé đã
đứng lên, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, cười đến vô cùng vui vẻ.
Bản thân mình rất giống cô bé, biết trưởng bối bất công, nhưng luôn phải
giả vờ tươi cười, vui vẻ đi làm người ta hài lòng. Trán Chử Chiêu Việt
thấm đẫm mồ hôi, trong lòng có phần lạnh lẽo, nếu như việc ngày nay là
do bọn họ làm, nhất định hắn sẽ không nhẫn nhịn, bằng không cả đời sẽ bị bọn họ dẫm dưới chân không thể xoay người.
Mặc kệ mẫu thân đã
khuyên hắn phải nhường nhịn thế nào, hắn sẽ không nhịn nữa, càng nhẫn
nhịn, người ta lại càng ép sát, chỉ có phản kích lại mới có thể khiến
người khác sợ hãi, không dám ra tay mà không kiêng dè mình.
”Đại
thẩm, con về nhà đây!” Tiểu Hồng đứng ở cửa phòng bếp chào Thịnh đại
nương ở bên trong, cười hì hì giơ hai ngón tay lên: “Con đã lặt hết hạt
ngô rồi.”
Thịnh đại nương nhanh chóng lấy vài miếng mè vừng đường trong ngăn tủ phòng bếp ra: “Tiểu Hồng, đa tạ con đã hỗ trợ, nếu không
thẩm phải bận đến tối mặt rồi.”
”Đại thẩm à, người đừng khách
sáo!” Tiểu Hồng nhìn chằm chằm vào miếng mè vừng đường kia, nuốt nước
miếng: “Con không cần đâu, người để dành cho Phương Hoa tỷ tỷ ăn đi!”
Thịnh đại nương giữ chặt tay cô bé rồi nhét vào: “Đừng có từ chối với ta, nếu Phương Hoa tỷ tỷ của con ở đây, nhất định sẽ nhường cho con ăn, mau cầm về rồi xem nương con đã sinh chưa.”
Dựa theo ngày, đáng ra nương Tiểu Hồng vẫn còn một tháng nữa mới sinh, nhưng hôm nay lại ôm bụng kêu đau, lúc trước Thịnh đại nương đã chạy sang xem thử, thì ra là do nàng
đi gặt mạ trong vườn, không cẩn thận mà vấp ngã, khi đó chỉ thấy máu đã
nhuộm đỏ cả y phục rồi.
Thịnh đại nương có chút lo lắng, dù Thịnh Phương Hoa cũng đã từng nhận đỡ cho người ta, nhưng trước giờ đều là
sinh bình thường, chuyện hôm nay đã có phần khó giải quyết. Từ xưa đã có câu, phụ nhân sinh con là bước một bước vào quỷ môn quan, nương Tiểu
Hồng có thể sinh con thuận lợi, mẫu tử bình an hay không, chuyện này vẫn phải mong trời cao sẽ phù hộ!